Chứng kiến một màn đá cửa này, tổ đạo diễn trong studio từ không bình tĩnh biến thành siêu cấp bình tĩnh. Đạo diễn còn hy vọng bây giờ có ai đó cấp cho ông lọ thuốc trợ tim. Cậu ta là đội phá bỏ và di dời đúng không? Khóe miệng đạo diễn vẫn luôn co giật liên tục. Ít nhất tổ tiên cũng là đội phá bỏ và di dời đi, loại đi đến chỗ nào liền hủy chỗ đó ấy?! Tổ đạo diễn bị Kỷ Nguyên ngược đã thành thói quen, biên kịch chủ động đề ra phương án hai: “Giác ca, nếu không chúng ta chuẩn bị một ít nhiệm vụ chi nhánh?” Đạo diễn: ……….. Cậu thật sự không thể giãy giụa thêm một chút sao? Kỷ Nguyên mở miệng nói: “Tôi không biết cánh cửa này dễ mở như vậy.” Lý Tư từ trên cây nhảy xuống, lệ rơi đầy mặt: “Nếu sớm biết cậu có thể mở cửa, bộ xương già như tôi đã không cần chạy đi leo cây rồi, ôi eo của tôi……..” Đã chứng kiến qua cảnh Kỷ Nguyên tay không bẻ khóa, tay không bổ sầu riêng, mọi người cũng dần quen với kiểu hành động không đi theo kịch bản của Kỷ Nguyên. Ngược lại còn cảm thấy rất đã là khác. Hồ Tiểu Vân phun tào: “……. Sao thế nhỉ, tự nhiên em có cảm giác mình hệt như đại lão vậy!” Phùng Mịch tham gia Tổng Nghệ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua kiểu người như Kỷ Nguyên, tỏ vẻ đồng cảm: “Thật không giám dấu, tôi cũng thế!” Hồ Tiểu Vân nói: “Cảm giác chung nhóm với Nguyên ca an toàn ghê á, cực kỳ đáng tin cậy, sau này cô gái nào gả cho anh ấy chắc hạnh phúc lắm đây…….” Ứng Thư Hoán đứng cạnh bên: Không. Không phải cô gái. Cũng không hạnh phúc nốt. Hơn nữa còn lo lắng bản thân bị bạo lực gia đình kìa! Mọi người vừa nói vừa tiến vào ngôi nhà, cửa đã hoàn toàn mở, lúc bước vào liền phát hiện trong phòng khách có một người đã chết. Hồ Tiểu Vân sợ tới mức hét toáng lên, bay nhanh trốn sau lưng Phùng Mịch. Đến nỗi nguyên nhân phát hiện bên trong phòng khách là một người chết cũng bởi vì trên người NPC ngã trên mặt đất được viết đại một chữ “Chết” bằng phấn trắng. Vương Hạo Thanh dở khóc dở cười: “Nhắc nhở siêu cấp đơn giản thô bạo mà.” Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến một trận động tĩnh. Một đám người ăn mặc quan phục xôn xao xông vào, trong tay ai nấy đều có một thanh đao. “Không được nhúc nhích! Chúng tôi nhận được tin báo từ người dân Triều Dương, nói các ngươi đều là hung thủ giết người!” Mọi người: “……….?” Ngài đạo diễn ngồi trong stdio phát ra một tràng tiếng cười của vai ác, đồng thời nhắc nhở NPC qua tai nghe: “Mặc kệ bọn họ giảo biện như thế nào, đều nhốt hết vào thiên lao!” NPC nhận được mệnh lệnh, không nói hai lời liền tiến lên bắt người. Kỷ Nguyên tính phản kháng, nhưng chợt nhớ tới thiết lập nhân vật của mình là một người “không biết võ công” nên không muốn cành mẹ đẻ cành con, thuận tiện nhìn một chút xem mọi chuyện là như thế nào. Phạm Mạn Tuyết là người đầu tiên phản ứng lại, dở khóc dở cười: “Oan uổng quá! Chúng tôi căn bản không giết người, lúc chúng tôi đến hắn ta đã chết rồi!” NPC đọc lời kịch cực kỳ chuyên nghiệp: “Hừ, cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng sao! Đây là người chết thứ năm trong tháng này rồi, Huyện lão gia đã có lệnh, thà giết nhầm một ngàn còn hơn bỏ sót một cái!” Vì thế, một đám người ngu ngu ngơ ngơ bị mấy NPC tống cổ vào thiên lao. Bên trong thiên lao còn được bố trí rất tinh xảo. Hẳn là vì mới xây nên các cột gỗ còn rất mới, thoạt nhìn còn cực kỳ sạch sẽ. Có cảm giác cả gia đình đóng vai ác a. Lúc nhìn đến thiên lao Kỷ Nguyên mới nhẹ nhàng thở ra, dẫu sao, kiếp trước anh cũng đã từng ngồi trong đó. Mà hoàn cảnh vệ sinh của nó…… Quả thực không nói nên lời. So với thiên lao mà Kỷ Nguyên từng bị giam giữ, nơi này phải gọi là tinh xảo. Một nhóm hai người Kỷ Nguyên bị phân tới những nhà giam khác nhau, may là khoảng cách không quá xa, chỉ cần mở miệng là có thể trao đổi cùng nhau. Ứng Thư Hoán sau khi tiến vào thiên lao, thân thể bắt đầu cảm thấy có chút không thoải mái. Mấy hôm trước hắn đã có biểu hiện cảm lạnh, sau khi uống thuốc đã tốt hơn một chút, kết quả nửa đêm hôm qua phải ngủ trên mặt đất, bị hơi lạnh từ sàn nhà ảnh hưởng, cảm lạnh bắt đầu tái phát trở lại. Buổi tối còn đi theo nhóm người Kỷ Nguyên chạy loạn một phen, hiện tại vừa đau đầu lại vừa hoa mắt, ngồi xuống liền muốn chợp mắt một lát, hắn dựa vào chiếc giường được chuẩn bị sẵn trong thiên lao, cuối cùng vẫn không nhúc nhích. Hồ Tiểu Vân cực kỳ nhập vai mà ôm cây cột gỗ gào thét điên cuồng: “Oan uổng quá đại nhân ơi! Chúng tôi không có giết người! Làm ơn thả chúng tôi ra ngoài đi!” Vương Hạo Thanh phun tào lần thứ n: “Tổ tiết mục đúng là ma quỷ mà, đừng nói chúng ta phải trốn ngục trong lúc nửa đêm nhé?” Hồ Tiểu Vân “ô ô” một tiếng, học theo đối phương phun tào một phen: “Thế làm sao bây giờ?” Không biết vì cái gì, đột nhiên Kỷ Nguyên cảm thấy bên ngoài dần chìm vào yên tĩnh. Anh đứng trước cửa nhà lao sửng sốt một hồi, liền cảm nhận được ánh mắt từ mọi người từ bốn phương tám hướng bắn tằng tằng lại đây, hai mắt sáng ngời nhìn chính mình. Kỷ Nguyên: “……” Nhìn tôi làm gì? Mặc dù tôi có kinh nghiệm vượt ngục thật đấy, nhưng cũng phải nội ứng ngoại hợp mới được, giờ một thân một mình thế này thì vược ngục kiểu gì hả? Lý Tư kích động nói: “Tiểu Nguyên! Cậu suy nghĩ biện pháp đi! Nhất định cậu có biện pháp!” Kỷ Nguyên bất đắc dĩ, hơi tự hỏi một lát mới mở miệng: “Tôi cho rằng chúng ta ít nhất phải có một người ở bên ngoài, làm rõ chân tướng sự việc, sau đó mang theo chứng cứ tới giải cứu mọi người. Nếu không thì dù có mạnh mẽ vượt ngục, tổ đạo diễn cũng không buông tha cho chúng ta, càng chưa nói hành trình du lịch của chúng ta còn tận mấy ngày nữa, chẳng lẽ muốn chúng ta luôn bị truy nã à?” Mọi người cảm thấy lời của Kỷ Nguyên rất có đạo lý, hơn nữa chẳng phải tổ đạo diễn làm không ra mấy chuyện như truy nã, cái này càng khiến cho bọn họ gặp khó khăn. Kỷ Nguyên lên tiếng: “Ngục tốt đại ca, có thể cho tôi một ly nước không?” NPC ngục tốt mở một mắt ra, liền thấy Kỷ Nguyên rất thuần thục mà lấy một ít tiền từ trong túi ra đưa cho mình. Mọi người: ……. Anh cũng thuần thục quá đấy! Này không thể trách Kỷ Nguyên thuần thục được, chỉ là anh có kinh nghiệm ngồi tù thôi! Ngục tốt đại ca múc một ly nước từ bên ngoài đưa cho Kỷ Nguyên, anh sờ soạng một chút, phát hiện là nước ấm liền xoay người đưa cho Ứng Thư Hoán. Thuận tiện tắt tai nghe, Ứng Thư Hoán nhìn ly nước ấm, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn đối phương. Kỷ Nguyên không nói chuyện, đặt nước ấm trên tay Ứng Thư Hoán, ngồi xuống một đầu khác của chiếc giường. Một lát sau mới mở miệng: “Khó chịu thì uống một chút, không cần uống quá nhiều, nếu không lại chẳng có chỗ đi WC.” Biểu cảm Ứng Thư Hoán có chút mê mang, tựa như không hiểu vì sao Kỷ Nguyên biết hắn không thoải mái. Này còn cần phải phát hiện hả, Kỷ Nguyên có chút cạn lời, bản thân anh am hiểu một ít y thuật, loại như phong hàn cảm mạo vẫn có thể trực tiếp nhìn ra có biết không hả! Ứng Thư Hoán uống một ngụm nước ấm, cũng tắt tai nghe: “Cảm ơn.” Kỷ Nguyên: “Không cần. Nếu cậu khó chịu có thể đề nghị tổ tiết mục cho nghỉ ngơi.” Ứng Thư Hoán lắc đầu, hắn cảm thấy vấn đề cảm lạnh của bản thân không quá lớn, dẫu sao chương trình đã đến bước này rồi, nếu chỉ vì hắn mà ngừng quay, cũng chẳng yên lòng nổi. Trong thiên lao, mọi người vẫn mồm năm miệng mười thảo luận kế hoạch tẩu thoát ra ngoài. Thời điểm kim đồng hồ chỉ đến hai giờ sáng, sức lực thảo luận cũng dần không còn, cảm giác buồn ngủ ầm ầm đánh tới. Hơn nữa bên cạnh còn có một chiếc giường, mọi người không thể không tiếp thu phải nằm trên đó ngủ một đêm, bắt đầu tự sa ngã chúc ngủ ngon, sau đó lần lượt bò lên giường. Ngủ trong ngục thì ngủ trong ngục, Lý Tư nghĩ thầm, trước kia tôi còn ngủ trên sa mạc đấy! Thiên lao dần dần chìm vào tĩnh lặng, trong lòng mọi người chỉ có một ý tưởng: Chờ tỉnh ngủ lại giải quyết sau………. Nếu thật sự không được, vẫn còn có Kỷ Nguyên. Sau nửa đêm, Ứng Thư Hoán bắt đầu lên cơn sốt. Hắn ngủ thực sự không an ổn, Kỷ Nguyên trong bóng tối mở mắt ra, dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ của đối phương một chút, phát hiện trán Ứng Thư Hoán nóng đến đáng sợ. Động tĩnh của Kỷ Nguyên vô tình đánh thức Ứng Thư Hoán, đối phương hơi hơi mở mắt ra, phát hiện bên cạnh có một người đang ngồi………. Là Kỷ Nguyên. Chỉ là, cảnh tượng này quả thực rất quen mắt. Ứng Thư Hoán theo bản năng cảm thấy bản thân đã gặp qua ở đâu đó, chính là sống chết cũng nghĩ không ra. Phải rồi, từ lúc hắn cùng Kỷ Nguyên mơ màng hồ đồ mà kết hôn, rất hiếm khi có thời gian cùng nhau ở một chỗ như vậy, càng đừng nói là ở trong thiên lao, sao lại có cảm giác quen thuộc được……… Ảo giác đi…….. Tai nghe của Kỷ Nguyên cùng Ứng Thư Hoán đều đã tắt, nhưng vẫn trầm mặc không mở miệng. Trong ngục giam, tia sáng hồng ngoại lập lòe từ máy quay cũng biến mất, mọi âm thanh đều tĩnh, giữ lại một ít không gian riêng tư cho khách mời. Xem ra tổ đạo diễn chính là quyết tâm muốn giỡn chơi khách mời, đã sớm tính toán cho bọn họ trải nghiệm một đêm ngủ trong thiên lao. Ứng Thư Hoán ngủ đến có chút lạnh, theo phản xạ có điều kiện muốn dựa vào người Kỷ Nguyên. Kết quả chợt nhớ đến mối quan hệ của hai người, thân thể cứng đờ, bất động. Hẳn là thời điểm phát sốt nên có chút yếu đuối, Ứng Thư Hoán thình lình hỏi một câu: “Kỷ Nguyên, sau khi ly hôn anh dự định làm gì?” May là mọi người đều đã ngủ, tai nghe cũng tắt, nếu không nghe một câu Ứng Thư Hoán khinh phiêu phiêu nói, ngày hôm sau mở Weibo ra liền tê liệt nguyên một buổi trưa. Ứng Thư Hoán không nghĩ tới vấn đề này. Ban đầu hắn cho rằng mình phải sống với Kỷ Nguyên cả đời, nên chỉ có cảm giác chán ghét đối phương, không có bất luận cảm tình nào khác. Nhưng sau khi Kỷ Nguyên chủ động đề nghị ly hôn, hắn lại cảm thấy Kỷ Nguyên quả thực rất hiểu chuyện, chính là, trong lòng vẫn có chút không thoải mái như cũ, cho rằng dù có ly hôn cũng phải là do hắn đề ra, trong thâm tâm cảm thấy Kỷ Nguyên không có tư cách đề nghị. Hơn nữa…… Kỷ Nguyên thích hắn như vậy, vì cái gì còn muốn chủ động ly hôn? Là lạt mềm buộc chặt thật sao……. Trải qua khoảng thời gian này, Ứng Thư Hoán ngược lại lại cảm thấy hoài nghi chính mình. Kể từ lúc hắn hỏi câu này Kỷ Nguyên vẫn không nói gì, vô tình khiến hắn cảm thấy câu hỏi của bản thân có chút thừa thãi, còn hỏi không đến điểm mấu chốt. Trên thực tế, Ứng Thư Hoán muốn hỏi Kỷ Nguyên chính là, anh còn thích hắn sao? Bởi vì thoạt nhìn qua, đối phương giống như…….. không thích hắn. Chỉ là trước mắt, Ứng Thư Hoán bỗng nhiên mất đi dũng khí dò hỏi. Đều phải ly hôn rồi, hỏi cái này làm gì? Lại giống như hắn luyến tiếc đối phương ấy? Mà hỏi ra thì thế nào chứ, một người yêu hay không yêu mình, chẳng lẽ bản thân không có cảm giác sao? Trong lòng hắn mơ hồ đã có đáp án, chỉ là cái đáp án này khiến hắn có chút khó chịu. Kỷ Nguyên trước sau vẫn không nói gì, Ứng Thư Hoán đưa lưng về phía đối phương, hô hấp dần vững vàng. Khoảng hơn năm giờ sáng, tia hồng ngoại của máy quay từ vách tường lại sáng lên, chính thức bắt đầu ghi hình. Nghỉ ngơi mấy canh giờ đã giúp mọi người có tinh thần trở lại, một đám bò dậy khỏi giường, lại bắt đầu tự hỏi làm sao để thoát ra khỏi thiên lao. Hồ Tiểu Vân lay lay nhà tù, ồn ào trao đổi: “Nguyên ca! Nguyên ca! Nguyên ca! Anh tỉnh chưa?” Kỷ Nguyên đáp: “Tỉnh rồi.” Hai mắt Hồ Tiểu Vân sáng lấp lánh: “Anh có nghĩ ra biện pháp nào để đi ra ngoài không?” Vừa dứt lời, tổ đạo diễn bên kia cũng tỉnh ngủ. Sau một lúc chợp mắt, đạo diễn như được bơm đầy máu sống lại, bắt đầu nhiệt huyết sôi trào muốn ngược bọn họ! Trong tai nghe của mọi người truyền đến lời nhắc nhở: Các nhóm phượt thủ chú ý, nếu trước hừng đông không thể tìm ra biện pháp thoát ra khỏi thiên lao, buổi trưa canh ba, tất cả mọi người sẽ bị chém đầu! Mọi người: “…” Đây là tiết tấu cả đoàn diệt đúng không! Lời nhắc nhở vẫn tiếp tục vang lên trong tai nghe: Bất quá, có vẻ như ngục tốt canh giữ thiên lao là một kẻ hám tài, có lẽ bạc trắng có thể thay đổi hoàn cảnh trước mắt của mọi người. Mọi người: Á à………. Quả nhiên là đạo diễn chuyên đi lừa gạt tiền! “Trời ạ, tổ đạo diễn đúng là Chu Bái Bì danh bất hư truyền mà.” Phùng Mịch lệ rơi đầy mặt: “Hợp lại diễn một màn như vậy, chính là muốn lừa tiền chúng ta đúng không?” Tổ tiết mục Cùng nhau đi du lịch có tiếng vừa lừa sắc vừa lừa tài, toàn là lưu manh hãm hại lừa gạt mọi thứ của khách mời, mấy kỳ trước đã có thể nhìn ra được, bọn họ chính là vắt hết óc nghĩ mọi cách để lừa gạt tiền trong tay khách mời, khiến cho mọi người phải ra ngoài bán nghệ! Người xem thích nghe ngóng, tổ đạo diễn cũng thích nghe ngóng! “Ha ha, còn muốn giấu tiền à, nằm mơ đi! Không mau giao tiền ra đây, tôi sẽ không cho mấy người ra ngoài.” Đạo diễn ở trong studio vui vẻ thoải mái ngồi uống trà, thuận tiện dặn dò biên kịch: “Đúng rồi, cậu thêm vài ngục tốt ở bên ngoài, nhìn chăm chăm bọn họ, đừng để bọn họ chạy đấy. Sau khi giao tiền cũng chỉ cho một người ra ngoài.” Biên kịch tỏ vẻ muốn nói lại thôi: ……. Giác ca, ngài đúng là vết thương khỏi liền quên đau mà, đắc ý dào dạt như vậy có ổn không hả, chẳng may Kỷ Nguyên phá nốt cả thiên lao thì sao giờ? “Giờ sao đây, Nguyên ca!” Hồ Tiểu Vân hô to: “Trời à, tổ tiết mục cũng hố cha quá đi! Này hoàn toàn là muốn bắt liền bắt mà, không theo logic gì cả!” Vương Hạo Thanh mở miệng: “Em lại đi nói logic với lưu manh à, chắc là trước đó bọn họ bị Kỷ Nguyên cho ăn hành nên mới thẹn quá hóa giận rồi…..” Mọi người theo bản năng liền hướng ánh mắt về phía Kỷ Nguyên, hy vọng đối phương có thể đưa ra một biện pháp giải quyết. Bất tri bất giác, dường như Kỷ Nguyên đã trở thành lão đại của tiểu đoàn thể, mọi người dần dần tin phục anh, ngay cả Lý Tư cùng Phạm Mạn Tuyết cũng đều cảm thấy kỳ quái. Người thanh niên này có một loại khí chất khiến cho mọi người thần phục trong vô thức, cho dù lão bánh quẩy trong giới giải trí như Lý Tư cũng có chút ỷ lại vào đối phương. Kỷ Nguyên bất đắc dĩ đối diện tầm mắt mọi người, ngồi xổm xuống nhìn thoáng qua cây cột. Thiên lao là mới được xây dựng, rất nhiều cột gỗ còn chưa được ổn định, kỳ thật sau khi dỡ xuống một cây là có thể phá bỏ được một phiến cửa nhỏ. Dưới sự chờ mong tha thiết của mọi người, Kỷ Nguyên phát lực vào tay phải, năm ngón tay mạnh mẽ nắm chặt cây cột có kích thước gấp đôi cổ tay người trưởng thành, dùng sức đẩy ra bên ngoài, thiên lao vang lên tiếng cột gỗ bị gãy. Tận mắt chứng kiến một màn kinh dị như vậy, không biết vì sao mọi người đều không kinh ngạc, ngược lại lại có cảm giác tập mãi thành thói quen……… Vương Hạo Thanh quay đầu phun tào với máy quay: “Trừ phi lần sau Kỷ Nguyên biểu diễn khinh công lướt trên mặt nước cho tôi coi, bằng không cậu nói anh ta đập vỡ đá lớn trên ngực tôi cũng tin.” Đại ca quay phim nhịn không được mà phì cười. Camera quay đúng sự thật hình ảnh Kỷ Nguyên tay không phá thiên lao rồi truyền tới studio. Đạo diễn đinh ninh bản thân đã lừa được tiền: ………. Vẫn là quá ngây thơ rồi. Sau khi Kỷ Nguyên liên tục phá đi mấy cột gỗ, rốt cuộc cũng có thể đi ra ngoài. Ngục tối cùng Kỷ Nguyên hai mặt nhìn nhau. Kế tiếp, Kỷ Nguyên chậm rì rì giơ tay lên, làm hành động cắt cổ với biểu cảm cực kỳ hung ác. Ngục tốt chứng kiến toàn bộ khung cảnh Kỷ Nguyên hung tàn phá hủy thiên lao, phảng phất có cảm giác cổ của bản thân cũng giống như cột gỗ mong manh kia. Vì thế theo phản xạ nhảy dựng lên, quay đầu diện bích, giả bộ chính mình cái gì cũng không thấy. Tổ đạo diễn: …… Đậu má! Đe dọa nhân viên công tác kìa! Trừ tiền trừ tiền! Biên kịch: Giác ca, anh bình tĩnh một chút. Trong hợp đồng không đề cập khách mời không được đe dọa nhân viên công tác, anh không thể tùy hứng trừ tiền của người ta đâu…….. Ứng Thư Hoán đứng ở cửa, ho khan hai tiếng. Mộ Tư Khiêm ở bên kia nghe được thanh âm của Ứng Thư Hoán, vội vàng hỏi: “Ứng ca, sao thế? Có phải bị cảm rồi không?” Ứng Thư Hoán cũng không giấu giếm: “Có một chút, không quan trọng lắm.” Ứng Thư Hoán bị cảm? Mọi người hơi hơi sửng sốt, tiếp đó là tim nảy lên một phát, có chút khẩn trương. Không chỉ bọn họ, âm thanh đó cũng theo tai nghe truyền đến tổ đạo diễn, khiến cả tổ đạo diễn như lâm đại địch. Ứng Thư Hoán cảm lạnh cũng không phải là chuyện nhỏ, mọi người đều biết, ngoại trừ hắn là ảnh đế trẻ tuổi nhất, diễn viên có tiền đồ vô lượng nhất còn có một thân phận khác, chính là con trai út của nhà họ Ứng ở Kiến Kinh, là thái tử gia ngậm muỗng vàng mà sinh ra. Chỉ cần là người chú ý đến giới thượng lưu ở Kiến Kinh đều biết, ba đứa con trai của Ứng gia, con trưởng cùng con thứ đều lớn lên ở nước ngoài, thuộc hình thức quản lý nuôi thả tự do, chỉ có Ứng Thư Hoán là được lão gia tử mạnh mẽ lưu lại bên người. Ứng Thư Hoán là đứa cháu trai bảo bối tâm can của Ứng lão gia tử, nếu hắn xuất hiện tình huống thân thể không khỏe trong chương trình của ông, quả thật đạo diễn có mười cái mạng cũng đều không dủ dùng. “Chuẩn bị một ít thuốc cho Ứng Thư Hoán, lẹ lên.” Tổ tiết mục hành động ngay lập tức, chưa đến mười phút, thuốc đã được đưa tới trong tay Ứng Thư Hoán thông qua ngục tốt. Thấy tổ tiết mục đưa thuốc lại đây, nhóm Phạm Mạn Tuyết cùng Lý Tư đều nhẹ nhàng thở ra, may là tổ tiết mục vẫn còn chút nhân tính. Kỷ Nguyên không chờ Ứng Thư Hoán uống xong đã đi rồi, Ứng Thư Hoán có chút phát hỏa, kéo tai nghe: “Anh không thấy tôi đang uống thuốc à?” Kỷ Nguyên không hiểu mô tê gì, còn phản bác đến rất nghiêm túc: “Cậu uống thuốc có gì đẹp đâu. Tôi lại không phải bác sĩ, nhìn cậu uống thuốc liền có thể khỏi bệnh à?” Ứng Thư Hoán bị Kỷ Nguyên nói cho nghẹn họng, không trả lời được, đồng thời, trong lòng có chút chua xót. Nhất định là bị cảm nên mới yếu ớt như vậy! Ứng Thư Hoán chỉ là muốn có người quan tâm mình mà thôi, hắn còn chưa trải nghiệm cảm giác một thân một mình bị cảm lạnh đâu, mỗi lần sinh bệnh đều có một đống người vây quanh ân cần hỏi han kìa. Chưa từng có một kẻ nào không quan tâm hắn như Kỷ Nguyên! Hơn nữa trước kia Kỷ Nguyên cũng không đối xử với hắn như thế. Quả thực chênh lệch quá lớn, Ứng Thư Hoán trong chốc lát vẫn chưa có khả năng tiếp thu được. Ứng Thư Hoán nghèn ngẹn: “Tôi chờ anh trở về.” Kỷ Nguyên: “…….Ừm.” Với trách nhiệm gánh vác toàn bộ kỳ vọng của nhân dân, Kỷ Nguyên bước ra khỏi thiên lao trong ánh mắt đưa tiễn vừa tha thiết vừa nhiệt liệt vui vẻ của mọi người. Thậm chí Vương Hạo Thanh còn lôi kéo mọi người hát bài “Chúc bạn bình an” rồi đưa mắt nhìn thân ảnh Kỷ Nguyên đang dần đi xa. Không sợ một người ngốc bức, chỉ sợ cả tổ tiết mục đều là một đám ngốc bức! Kỷ Nguyên dở khóc dở cười đi ra ngoài, đúng lúc chạm mặt Trần Lam. Trần Lam nhìn qua có chút hoảng loạn, dẫu sao tối hôm qua chỉ có cô ta không đuổi theo mọi người, một thân một mình ngủ trong một căn đình viện cổ phong lớn như vậy, nhất định là rất sợ hãi. Cô ta nhìn thấy Kỷ Nguyên, nhanh chóng chạy lên. Kết quả bỗng nhiên có một người điên điên khùng khùng chạy ra từ hẻm nhỏ bên cạnh, miệng hô lớn “Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ!” Kỷ Nguyên nhanh tay lẹ mắt che chắn một chút, Trần Lam la hét trốn ra sau lưng anh. Bà lão điên khùng bắt đầu bình tĩnh lại. Dạng nhân vật đột nhiên xuất hiện trong chương trình kiểu này hơn phân nửa đều là NPC quan trọng, bà lão ôm mặt than thở, bộ dáng như muốn kể lể quá khứ của bản thân cho Kỷ Nguyên. Bà ta oán hận nhìn anh: “Thật ra, tôi chính là hung thủ vụ án giết người liên hoàn trong kinh thành……” Kỷ Nguyên: “?” Bà lão: “Nhưng tôi có nỗi khổ riêng…….. Hả?” Bà ta còn chưa dứt lời đã bị Kỷ Nguyên nắm lấy tay, NPC bị đối phương mạnh mẽ cắt ngang hồi ức, vẻ mặt ngu ngơ: “???” Kỷ Nguyên lôi bà ta đi: “Vừa rồi bà đã thừa nhận mình là hung thủ giết người mà, hồi ức gì đó có thể trình bày trên công đường.” NPC: Hả hả hả hả??????? Tổ đạo diễn: A??????? ???? Biểu cảm của NPC như sắp hỏng mất! Đại ca, đoạn thân thế bi thảm thê lương của tôi chính là muốn nói cho ngài nghe đấy! Không phải nói cho quan huyện nghe đâu! Kỷ Nguyên hoàn toàn không có tinh thần kính già yêu trẻ, lôi NPC về phía trước hệt như kéo bao tải, nhanh nhẹn nói: “Đúng rồi, để phòng ngừa bà đột nhiên bị người khác sát hại, hoặc là cắn lưỡi tự sát, trước tiên bà cứ viết lên giấy dòng chữ bản thân mình chính là hung thủ, sau đó treo ở trên người” NPC: Cậu cũng cận thận quá đấy…….. Nói xong Kỷ Nguyên quay đầu nhìn Trần Lam: “Cô có giấy bút không?” Trần Lam tìm tòi trên người, chỉ tìm được cây son môi thường dùng: “Chỉ, chỉ có son môi.” Kỷ Nguyên: “Không sao, thế là đủ rồi.” Sau đó anh xoay người về phía NPC, viết lên trên bộ quần áo bằng vải bông trắng bệch của đối phương bốn chữ to: Tôi là hung thủ. NPC: “…..” Kỷ Nguyên: “Tôi đang vội, nếu bà có quá khứ bi thảm gì đó thì có thể vừa đi vừa kể.” NPC bị kéo lệ rơi đầy mặt, tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc: ………. Mẹ nó tôi có thê thảm cũng không thê thảm bằng hiện tại! Tình huống này làm sao mà đi lừa tình người ta hả! Má nó chứ! Đạo diễn, tôi muốn thêm tiền! Một tràng ngược tâm tổ đạo diễn chuẩn bị căn bản không có tác dụng. Bước chân Kỷ Nguyên có chút nhanh, NPC phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp đối phương, vừa chạy vừa thở hệt như chó, phảng phất như vừa chạy bộ 800 mét, đọc kịch bản lừa tình tựa như sắp tắt thở tới nơi: “Ta cùng thái tử……. Cùng thái tử…….. Thanh mai trúc mã………. Hứa sau khi trưởng thành sẽ cưới ta……. Nhưng mà thái tử…….. Thái tử bị người hãm hại……… Bị buộc tội………. Buộc tội phản quốc…… Nhà ta……. Nhà ta bị lục soát giết sạch………. Chỉ mình ta giả ngây giả dại còn sống sót………. Ta chính là………. Chính là phải báo thù cho thái tử…….” …….. Thảm quá thảm quá đừng nói nữa. Ngay cả Trần Lam đứng một bên cũng nhìn không nổi, cô ta là một người chanh chua, từ biểu hiện lúc trước là có thể nhìn ra được. Thế mà lúc này cũng không dám lớn tiếng với Kỷ Nguyên, thật cẩn thận, bộ dáng một lời khó nói hết, biểu tình rối rắm nhìn Kỷ Nguyên: “Cái kia……. Tiểu Nguyên à…….. Nếu không cậu để bà ta nói hết đi?” …….. Này cũng hung tàn quá đi thôi! Trần Lam cảm thấy cả người mình run bần bật, da đầu tê dại. Kỷ Nguyên mặt không đổi sắc, cũng không thèm quay đầu lại: “Tốn thời gian.” Trần Lam thay đổi tác phong cường thế phía trước, yếu ớt đáp lời: “À, à…….. Tôi chỉ là đề nghị, đề nghị…….” Nháy mắt bị thuyết phục. Đoạn cốt truyện mà tổ tiết mục an bài này cực kỷ cẩu huyết, mà cả câu chuyện xưa cũng chẳng khác gì khuôn sáo cũ. Chính là thái tử cùng thanh mai trúc mã cùng lớn lên rồi yêu nhau, cuối cùng trong quá trình vị thái tử kia tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đã bị huynh đệ cùng gian thần hợp lực lại gán cho tội danh thông địch phản quốc, chết trận ở biên cương, cô gái cuối cùng cũng không đợi được chàng thái tử ca ca mình hằng đêm mong nhớ, còn bị thái tử liên lụy, bị hoàng đế lục soát giết sạch cả nhà, chỉ còn lại mình nàng giả ngây giả dại, một lòng muốn báo thù cho thái tử. Mà những kẻ bị giết trong kinh thành kia, chính là những gian thần đã bôi nhọ tội danh phản quốc cho thái tử. Nàng giả điên gần mười mấy năm cũng chỉ muốn đám người kia phải chôn cùng thái tử. Kỷ Nguyên xách NPC tới trước công đường, Lý Tư cùng mấy người khác đã đứng ở đó chờ sẵn với chiếc còng tượng trưng trên tay. Giây lát NPC kia bước vào, mọi người đều toát ra một biểu cảm thương hại —— đương nhiên không phải vì cốt truyện cảm động, mà là bị Kỷ Nguyên dọa tới mức không dám động. Thảm quá đi……….. Vị NPC này thảm quá đi thôi……. NPC còn rất chuyên nghiệp, mặc dù bị Kỷ Nguyên lăn lộn tới mức sống dở chết dở, nhưng vẫn leng keng hữu lực nói xong lời kịch trước công đường. Cốt truyện sau đó chính là nhóm khách mời đều không có chuyện gì, căn bản chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi, diễn một màn này cũng chỉ để hậu kỳ cắt ghép biên tập lại cho công chúng xem. Bất quá, Cùng nhau đi du lịch quả không hổ danh là đoàn làm phim Vương Bài, sau khi bị Kỷ Nguyên cho ăn đủ loại hành vẫn duy trì tinh thần chuyên nghiệp, diễn cực kỳ có nề nếp, kỹ thuật diễn tại tuyến, âm nhạc cũng tại tuyến. Nhóm chế tác ở trong studio lệ rơi đầy mặt: Mẹ nó cuối cùng cũng diễn xong lộ tuyến lừa tình…….. Vừa rồi Kỷ Nguyên cường ngạnh biến kịch bản Hồng Lâu Mộng lừa tình thành một màn võ thuật Thủy Hử đấy có biết không hả! Chứng kiến cảnh NPC kiên trì diễn xiếc xong, Kỷ Nguyên: ……. Ngài nỗ lực quá đấy. Cuối cùng, oan khuất của thái tử được làm sáng tỏ, chân tướng hiện ra trước mắt mọi người, hai hàng nước mắt vẩn đục lặng lẽ rơi trên gò má nhăn nheo của bà lão NPC. “Thái tử ca ca…….. Huynh nói muốn ta chờ huynh quay về, huynh đã đáp ứng sẽ quay về mà…..” Hồ Tiểu Vân cũng bị một màn này làm cho cảm động, lặng yên rơi lệ. Bỗng nhiên ngoài trời đổ một trận tuyết lớn, Hồ Tiểu Vân “a” một tiếng, vội vàng chạy ra, dùng tay tiếp một ít: Phát hiện trận tuyết này thế mà lại là lông vịt. “Tuyết rơi tháng sáu, quả nhiên là oan uổng mà.” Lý Tư cảm khái một phen, xem ra là cảm động về tình yêu kiên định một lòng chung tình của cô gái. Nhiều năm như vậy, thiếu nữ ngày nào giờ đã trở thành một bà lão, nhưng nàng vẫn trước sau như một chờ đợi một người, đợi một người vĩnh viễn không đợi được. Tình cảm ấy buồn vui lẫn lộn, ý nan bình khiến mọi người có chút thổn thức. Cảnh này bước đến đại kết cục, ngoài trời tuyết trắng mù mịt, bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh thái tử điện hạ. Mọi người đều biết, đây là cô gái sinh ra ảo giác trước lúc trút hơi thở cuối cùng. Trong ảo giác, thái tử điện hạ mỉm cười như tắm mình trong gió xuân, vươn đôi tay về phía nàng thanh mai trúc mã, như thời điểm bọn họ gặp nhau vào mười mấy năm trước: “Uyển Uyển, hãy đến bên cạnh ta.” Nàng sờ mái tóc đã bạc trắng cùng gương mặt đầy nếp nhăn của mình, thanh âm nghẹn ngào: “Thái tử ca ca……. Là huynh sao…….. Huynh còn nhận ra ta sao……… Huynh còn nhớ rõ ta là ai sao……..” Thái tử điện hạ nói: “Đương nhiên nhớ rõ, muội là……” Nam diễn viên chuẩn bị nói hết lời kịch, kết quả vừa liếc mắt đưa tình nhìn qua liền thấy bốn chữ cái to đùng đang chảy máu đầm đìa trước ngực diễn viên NPC: Tôi là hung thủ. Nam diễn viên cứng người một lúc, thiếu chút nữa liền không duy trì được biểu tình trên mặt. Tổ đạo diễn: …….. Hậu kỳ có thể pts xóa sạch bốn chữ này sao! Kỷ Nguyên chột dạ dời tầm mắt qua chỗ khác, nhìn đến cô gái trong ảo cảnh đã biến về bộ dáng thiếu nữ mười sáu tuổi, rúc vào lồng ngực thái tử. Ảo cảnh qua đi, trên mặt đất chỉ còn lại bà lão đã qua đời, trên mặt vẫn vương lại nụ cười hạnh phúc, trong tay gắt gao nắm chặt một khối ngọc bội. Kỷ Nguyên cũng thổn thức một hồi, quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Ứng Thư Hoán đang dựa vào gốc cây. Sau khi uống thuốc xong, khí sắc của hắn có vẻ tốt hơn nhiều. Tuyết “lông vịt” trắng bay đầy trời, mái tóc của Ứng Thư Hoán cũng bị gió thổi cho lộn xộn hết cả lên. Nội tâm Kỷ Nguyên có chút xúc động, tắt tai nghe, mở miệng nói: “Tôi về rồi.” Ứng Thư Hoán lúng túng chớp mắt, chợt nhớ tới bộ dáng yếu ớt lúc bị bệnh của mình, mạnh miệng phản bác: “Tôi lại không nói chờ anh trở về, đừng tự mình đa tình.” Kỷ Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy à, ha hả.” Nửa đầu của《Cùng nhau đi du lịch》sau khi trải qua trăm cay ngàn đắng, gian nan trập trùng, cuối cùng cũng ghi xong rồi. Đại khái ở giữa có khoảng một tuần để mọi người nghỉ ngơi, sau đó mới bắt đầu quay tiếp phần còn lại. Trước kia tổ đạo diễn quay xong nửa tập đầu đều hứng thú bừng bừng, sinh long hoạt hổ mà bắt đầu thảo luận làm sao cho khách mời ăn hành trong tập sau. Duy nhất chỉ có hôm nay, toàn bộ tổ đạo diễn đều muốn hỏng mất! Đã thế còn thở phào nhẹ nhõm! Mẹ nó rốt cuộc cũng quay xong rồi, từ trước tới giờ chưa bao giờ cảm thấy ghi xong chương trình là một chuyện vui sướng đến như vậy! Kỷ Nguyên bước ra khỏi trấn cổ nhỏ liền phát hiện Giang Ngọc đang đứng bên ngoài vẫy tay. Đối phương ba bước gộp thành hai nhanh chóng chạy lên, hệt như một người mẹ hiền hậu tới đón con trai mình tan học: “Cảm giác thế nào? Ổn đúng không? Nghe nói Cùng nhau đi du lịch là chương trình ma quỷ có tiếng đấy, bọn họ có gây khó dễ cho một người mới như cậu không? Nè Tiểu Vân, em có chiếu cố anh trai nhà mình thật tốt không hả?” Hồ Tiểu Vân: ……. Ma quỷ chính là anh trai nhà ta đấy, căn bản không phải tổ tiết mục có được không hả. Quả thật chính là địa ngục trống rỗng, Kỷ Nguyên hành Tổng Nghệ……. Ở ác gặp ác……… Vỏ quýt dày có móng tay nhọn…….. Hồ Tiểu Vân sâu kín mà phun một câu: “Sau này chiếu liền biết?” Giang Ngọc: “Hở? Sao lại treo cái mặt u oán như thế hả?” Cũng may đề tài này đã nhanh chóng bị kết thúc: “Phải rồi Kỷ Nguyên, tôi nhận cho cậu một vé, đúng lúc tuần này cậu có thời gian, ghé qua làm khách mời cho một bộ phim tiên hiệp đi, cũng không phải nhân vật quan trọng gì đâu, diễn sư tôn của nam chính thôi.” Kỷ Nguyên chưa từng thấy qua tiểu thuyết tiên hiệp, cho nên không hiểu cách gọi “sư tôn” cho lắm. Hồ Tiểu Vân giải thích: “Chính là nghề nghiệp sư tôn có mức độ nguy hiểm cao vời vợi trên Tấn Giang đó!” Kỷ Nguyên càng thêm ngu ngơ: “?” Giang Ngọc ho khan một chút: “Chúng ta là sư tôn đúng đắn, là Qidian, không phải Tấn Giang!” Suy nghĩ một chút, Giang Ngọc lại cường điệu: “…….. Cũng không phải Hải Đường!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]