Khi Triều Sinh về đến nhà, mẹ cậu đã ở trong nhà bếp bận rộn nấu cơm. Không nghĩ tới bà về sớm như thế, Triều Sinh cấp tốc chạy vào phòng mình, giấu hộp thắt lưng Tầm Chu đưa vào giữa tường và chăn bông, sau đó cậu mới đi ra ngoài phụ mẹ. 
Bà quay đầu liếc cậu một cái: “Hôm nay đi đâu vậy?” 
“Tuyết rơi rồi nên đi ra ngoài đi dạo.” Triều Sinh ung dung trả lời như không có chuyện gì xảy ra. 
Bà tắt bếp, bưng nồi ra, “Nãy mẹ có dọn phòng cho con, mấy ngày nay còn đang đọc sách hả?” 
Triều Sinh nhíu mày, động tác trên tay dừng lại, “Sao mẹ lại đụng vào đồ của con?” 
“Ai thèm, chỉ là lần trước mẹ bỏ cái kẹp trong phòng con giờ tìm không thấy.” 
Triều Sinh hít sâu một hơi, nặng nề than thở: “Con nói bao nhiêu lần rồi, dù con không ở nhà cũng đừng xem phòng ngủ của còn như kho chứa đồ.” 
“Ây dà được rồi được rồi, sau này mẹ không vào phòng con nữa.” Bà xới đồ ăn từ nồi ra dĩa, hất cằm với Triều Sinh, “Con đọc sách làm gì vậy, muốn học lại sao?” 
Triều Sinh vừa nhận lấy cái dĩa, “Không có, chỉ xem một chút tiếng Anh, không phải mẹ thường nói nói tiếng Anh đi đâu cũng hữu dụng à.” 
“Ồ, vậy con xem còn cần gì để mẹ hỏi mượn con đồng nghiệp.” 
“Không cần.” Triều Sinh hiếm thấy được mẹ hiền lành như hôm nay, “Con xem đại thôi.” 
Hai người ngồi xuống ăn cơm, Triều Sinh nghe nói ba đêm nay đi nhậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-trong-thu-vien-khong-duoc-lam-on/3104448/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.