Cười cái gì vậy chứ?
Ngắm tuyết xong, trên đường trở về nhà, Triều Sinh thỉnh thoảng nhìn thấy Tầm Chu cười khẽ một mình, khóe miệng của anh trời sinh đã hơi cong lên làm cho anh thoạt nhìn càng giống như một chú mèo giảo hoạt.
Vì tuyết rơi nên đường trơn, hai người không tự chủ được càng đi càng gần, cuối cùng Tầm Chu thẳng thắn duỗi cánh tay ôm vai Triều Sinh, dùng sức không nhẹ không nặng. Tư thế kề vai sát cánh như vậy cực kỳ giống bạn bè bình thường, Triều Sinh cũng dần dần thả lỏng hơn.
“Lúc thường buổi tối có ra ngoài chơi không?” Tầm Chu hỏi cậu.
“Rất ít.”
“Ồ, là một trẻ ngoan” Nhìn Tầm Chu vẫn còn đang rất vui vẻ, “Vậy tôi đang làm hư cậu hả?”
Triều Sinh im lặng không lên tiếng, thật ra trong lòng không có tán đồng với cái nhận xét “trẻ ngoan” này. Nếu như là với cùng người cùng lứa, thì cậu quả thật có thể gọi là “ngoan”, không hút thuốc không uống rượu không đi bar, cũng không yêu đương nhăng nhít. Không giống như bọn Lâm Yêu, vừa đến cuối tuần thì lại có cuộc sống muôn màu muôn vẻ, luôn duy trì được ngọn lửa thanh xuân đầy sức sống.
Dường như đó mới dáng vẻ mà người trẻ tuổi, không, là người lớn nên có. Nhưng Triều Sinh vẫn giống như còn bị trói buộc bởi những “quy định dành cho học sinh trung học”, thanh tâm quả dục quá khác với tất cả mọi người. reup là chó
Chắc chắn nhìn cậu có vẻ như rất nhạt nhòa, nhưng thật ra cậu chưa từng ngóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-trong-thu-vien-khong-duoc-lam-on/3104433/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.