Nói là “nắm một chút”, mà Tầm Chu dẫn Triều Sinh đi tận tới bên cửa sổ mới thả tay ra. Tay của hai người vốn đều đông cứng, nhưng sau khi tiếp xúc da dẻ với nhau thì dần dần ấm lên.
Triều Sinh cảm thấy Tầm Chu cố ý, nhưng người đàn ông này rất biết cách đùa giỡn có chừng mực, khi nào nên tiếp xúc khi nào nên buông tay, cũng không hề dư thừa hành động mờ ám nào khiến người ta cảm thấy anh chiếm tiện nghi.
Bình thản ung dung như chuyện đương nhiên.
Triều Sinh vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Tầm Chu, sợ bị đối phương nhìn mình đang căng thẳng. Bọn họ chia nhau ra khóa kỹ cửa, kiểm tra không có sai sót mới rời khỏi cung đạo quán.
Tầm Chu hôm nay còn mang một túi thức ăn cho mèo, lúc đi ngang qua con đường nhỏ anh đổ ra rất nhiều, thu hút mấy con mèo hoang đang nằm dưới gầm xe sưởi ấm.
Chỉ có vào lúc này, Triều Sinh mới dám đứng ở bên cạnh đánh giá gò má anh tuấn của Tầm Chu. Sự chú ý của đối phương đều đặt ở đám mèo, dù có nhìn bằng khóe mắt cũng không thể thấy Triều Sinh nghiêng người ở đằng sau.
Học viện nghệ thuật của đại học A tất nhiên không thiếu nam thanh nữ tú với vẻ ngoài xuất sắc, Triều Sinh bình thường nhìn muốn chán luôn. Nhưng bây giờ chỉ có hai người bọn họ ở chung, Triều Sinh nghiêm túc nhìn Tầm Chu một hồi lâu, mới phát hiện điều kiện của người thầy giáo này ở trong trường học cũng vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-trong-thu-vien-khong-duoc-lam-on/3104425/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.