Đích thân dạy Tầm Chu bắn cung, Triều Sinh cực kỳ không tình nguyện, nhiều nhất chỉ là giúp anh chỉnh dây xong liền né qua một bên như giận hờn không để ý tới anh.
Tầm Chu cũng không để ý thái độ như vậy của cậu, còn tích cực đặt câu hỏi: “Triều Sinh, đuôi tên của tôi cứ lung lay phải làm sao đây?”
Triều Sinh không nhìn thẳng vào anh, qua loa nói: “Vậy anh cầm chặt hơn một chút.”
“Triều Sinh, mũi tên này lên không nổi.” Tầm Chu một lát sau lại quấy rầy cậu, “Giúp tôi một chút đi.”
Triều Sinh không nhịn được đặt cung dưới đất, đi qua cầm cây cung mới tinh của Tầm Chu.
“Anh cầm cẩn thận, đừng buông tay.” Triều Sinh dặn dò anh, sau đó đặt tên lên.
Điều chỉnh độ cao tên cho phù hợp, Triều Sinh nhìn thấy tư thế tay của Tầm Chu chưa đủ tiêu chuẩn, không chút nghĩ ngợi cầm lấy ngón tay anh rồi xếp lại cho đúng.
“Ngắm bắn đi.” Triều Sinh chốt hạ câu nói cuối cùng rồi quay người đi luyện tập.
Lại một lát sau, Triều Sinh nghe thấy âm thanh tên rời cung ở bên Tầm Chu, liền quay đầu liếc anh một cái. Tầm Chu đúng lúc buông cung, xoay xoay vai mấy cái.
Triều Sinh lập tức lớn tiếng nhắc nhở anh: “Đừng có lộn xộn.”
“Hửm?” Tầm Chu không rõ vì sao, nhìn cậu.
“Không phải anh nói anh thuộc nằm lòng tám bước bắn cung sao?” Triều Sinh nói, “Bước cuối cùng là gì?”
Tầm Chu không suy nghĩ, bật thốt lên: “Tĩnh tâm, đúng không?”
Không chờ Triều Sinh nói tiếp, Tầm Chu liền xổ hết đống lý thuyết trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-trong-thu-vien-khong-duoc-lam-on/101344/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.