Buổi tối trước hôm kỳ tuyển sinh đại học, Chúc Vãn ngủ ở phòng nghỉ cạnh văn phòng của Chu Ngộ Thần.
Thời gian kiểm tra sức khỏe không muộn hơn mấy so với giờ đi học ngày thường. Việc đó sẽ diễn ra vào 8 giờ sáng hôm sau nên không cần dậy quá sớm. Cô gái nhỏ dứt khoát ôm dính chặt lấy 3, 5 cuốn tập đề. Chu Ngộ Thần đang ở trong phòng làm việc mở video hội nghị, còn cô thì vùi đầu vào luyện đề.
Hội nghị diễn ra rất lâu, Chúc Vãn ngồi bên cạnh mà không khỏi thở dài cuộc sống chẳng dễ dàng. Cuộc sống nơi làm việc của Chu Ngộ Thần còn vất vả hơn vận động viên chạy nước rút năm cuối cấp của cô.
Đến lúc cô viết xong một bộ đề rồi, đóng nắp bút cất đồ đạc xong thì cô nằm lên ghế sô pha mềm mại, ôm cái gối ngắm anh.
Ở thương trường đã lâu nên anh trầm ổn hơn nhiều so với lứa tuổi học sinh. Chu Ngộ Thần hơi cay mày, một hai câu nói là có thể quyết định sự sống chết của một hạng mục, anh không còn là người thiếu niên phản nghịch như trước nữa rồi.
Từ một thiếu niên, Chu Ngộ Thần đã trưởng thành lên làm một người đàn ông thực sự, nhưng tình yêu của anh dành cho cô vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Chu Ngộ Thần bảo vệ Chúc Vãn rất tốt, tuổi của hai người xấp xỉ nhau nhưng anh lại cố gắng để mình trưởng thành lên, để làm người đàn ông của cô gái nhỏ, để cô gái nhỏ vẫn luôn là một thiếu nữ ngây thơ, vui vẻ.
Khi làm việc, Chu Ngộ Thần rất tập trung, nhưng đôi lúc anh sẽ bị phân tâm, là vì nhớ cô gái nhỏ. Nhưng giờ phút này cô đang ở cùng phòng với anh, hai người làm việc không hề liên quan đến nhau nhưng không hiểu sao trong lòng cả hai đều ổn định.
Giọng nói nặng nề của anh khiến Chúc Vãn mê mẩn, dù trong một câu anh nói, sẽ có hai đến ba từ cô không hiểu, nhưng cô vẫn sẽ nghiêm túc lắng nghe.
Chúc Vãn khẽ mỉm cười, bỗng nhiên nghĩ tới một buổi tối của tuần trước, cô cũng như vậy, vẫn ngồi bên cạnh anh làm bài tập, ở cạnh anh. Những văn kiện bí mật gì của Chu thị, cô đều được tiếp xúc. Nội dung trong điện thoại hay video hội nghị, từ trước đến nay anh đều không bao giờ tránh mặt cô.
Lần đó, Chúc Vãn không nhịn được nữa, chờ anh xong việc, lại gần hôn cô thì cô mới mím môi, cười hỏi:
“Sao anh lại không đề phòng em thế?”
Chu Ngộ Thần cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô gái nhỏ.
“Đề phòng em làm gì chứ, ngay cả mạng của anh, anh cũng cho em mà.”
Cũng bởi vì Chúc Vãn được anh cưng chiều lên tận trời nên cô lại hỏi một câu không có đầu óc gì cả. Trong hai mắt cô gái nhỏ tràn đầy sự chờ mong, cô nhìn chằm chằm anh, hỏi tiếp:
“Nhỡ đâu về sau tình cảm chúng mình tan vỡ, em…”
Chúc Vãn còn chưa nói xong, ngay lập tức người đàn ông thu lại ý cười, Khi anh không cười thì nhìn qua, sẽ thấy anh rất hung dữ, lạnh lùng, góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, bộ dáng không khác gì thiếu niên táo bạo hồi trước. Nghe xong, Chu Ngộ Thần bèn cúi đầu trừng phạt cô gái nhỏ bằng cách cắn rách cánh môi mềm mại của cô. Vốn dĩ tính tình của Chu Ngộ Thần rất hoang dã, tuy ở trong thương trường, anh được rèn luyện sự trầm ổn nhưng từ trong xương cốt, anh vẫn là một thiếu niên bá đạo. Lúc trước, lần nào anh cũng đau lòng Chúc Vãn nên mỗi lần hôn đều rất dịu dàng, tình yêu át dục vọng. Nhưng mà giờ phút này, cô lại dám nói ra những lời như vậy, mà cũng chính là lời nói Chu Ngộ Thần không muốn nghe, cũng như không cho phép cô nói.
Anh dùng lực ở miệng rất mạnh, anh không chỉ nếm thử như trước nữa bàn tay to của anh còn đặt lên ngực Chúc Vãn - nơi mềm mại mà từ trước đến nay anh chưa bao giờ xâm lược. Anh làm vậy khiến cô gái nhỏ sợ đến mức kêu lên một tiếng, vì kêu lên nên cô khẽ hé răng, đầu lưỡi anh lập tức tiến nhanh vào, buộc cô phải tự dây dưa với mình.
Chúc Vãn ở bên cạnh anh lâu như vậy, cô biết rằng lúc này anh bị cô chọc giận, cô biết mình sai rồi nên để anh trừng phạt. Từ việc không thích ứng, cuối cùng lại thành thói quen, sau đó cô gái nhỏ ngoan ngoãn phối hợp cùng.
Một lúc sau Chúc Vãn mới buông Chu Ngộ Thần ra, giọng nói của người đàn ông hơi khàn khàn, anh nhéo cằm cô gái nhỏ, buộc cô gái nhỏ phải nhìn mình.
“Nếu đổi lại thành mấy tháng sau, em thử nói những lời này xem? Tình cảm tan vỡ, hửm?”
Bàn tay to của anh không nhịn được mà uy hiếp bằng cách xoa eo nhỏ mềm mại của cô gái.
Chúc Vãn nghe vậy bèn chột dạ, lập tức cô nở nụ cười:
“Sao lại là mấy tháng sau ạ?”
Khóe miệng Chu Ngộ Thần giương lên, một lần nữa anh lại cười một cách ái muội, anh ghé vào tai cô nói nhỏ:
“Bởi vì mấy tháng sau, bé cưng của anh trưởng thành rồi.”
“...!”
Ngay lập tức Chúc Vãn hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh, cô vội vàng đẩy bàn tay to lưu manh không quy củ ở eo mình ra. Cô trốn thoát từ trong lồng ngực anh và thu người trên ghế sô pha, gương mặt đỏ đến mức không thể tưởng tượng được.
“Không đứng đắn gì hết!”
Nghĩ đến lúc đó, Chúc Vãn lại cười đến ngốc, cô lén lấy gối che khuôn mặt đang đỏ bừng của mình. Sau đó cô ló đầu ra nhìn anh, tối nay anh nhiều việc quá, cả ngày làm liên tục. Đôi lúc anh sẽ duỗi tay nhéo nhéo chân núi*, nhìn qua trông anh rất mệt mỏi.
(*chân núi: Sơn căn 山根 lại không phải là chân núi; Đây là thuật ngữ trong tướng số, chỉ phần sống mũi ở khoảng giữa hai mắt. Nguồn: Chiết tự chữ Hán.)
Chúc Vãn nhìn thời gian, nghĩ rằng chắc anh chưa xong việc nên định xuống tầng mua đồ ăn khuya cho anh.
Cô không muốn làm phiền anh nên để gối ôm xuống, cầm tiền đi một mình ra cửa. Nhưng cô vừa đi, Chu Ngộ Thần đã chú ý đến, anh nhướng nhướng mày, nhìn chằm chằm bóng dáng cô gái nhỏ.
“Phải về à? Để anh đưa em về.”
Nói xong, anh đã đi theo.
Làm phiền anh quá, Chúc Vãn bèn xua xua tay:
“Không, không, em đi xuống mua đồ ăn khuya, anh làm việc tiếp đi.”
“Em đói bụng à? Lỗi của anh, em đừng đi, anh gọi bảo Ngụy Cải mang đồ đến.”
“Không cần, không cần đâu, ở ngay dưới lầu mà, anh làm việc thật tốt đi nhé. Em đi một lát rồi về, anh yên tâm.”
Chúc Vãn vẫy vẫy tay xong lập tức đi xuống lầu. Chu Ngộ Thần vẫn không yên tâm, anh thấy giám đốc vẫn chờ ở đó. Anh thở dài một tiếng, nói tóm tắt qua sự việc cho để người kia trở về nghỉ ngơi. Còn anh thì cầm áo khoác đang treo ghế, đi xuống cùng cô gái nhỏ.
Quả nhiên Chúc Vãn chưa đi xa, Chu Ngộ Thần rất quen thuộc với sở thích của cô gái nhỏ nên rất nhanh anh đã tìm thấy cô.
“Sao anh lại xuống dưới?”
“Xong việc rồi.”
“Em làm phiền đến anh ạ?”
“Không, đối phương cũng là người mà, cũng muốn nghỉ ngơi mà.”
Chúc Vãn cong môi, đau lòng mà xoa xoa gương mặt Chu Ngộ Thần. Anh bận rộn cả ngày, râu của anh vừa mọc lên, đâm vào tay cô.
“Anh cũng là người mà.”
“Lần sau em đừng chạy một mình lung tung ra đây, trời tối rồi, không tốt.”
Chu Ngộ Thần thuận tay cầm lấy một túi hộp to trong tay cô, tay kia anh ôm Chúc Vãn vào trong lồng ngực, hai người đi vào công ty.
“Em học lớp 12 rồi.” Không phải là một đứa bé nữa đâu, mà anh cứ như bố cô vậy.
Khóe miệng Chu Ngộ Thần cong cong, anh cười:
“Sao mới chỉ lớp 12 nhỉ?”
Đến khi Chúc Vãn phản ứng lại, hai má ửng đỏ, cô trừng mắt nhìn anh vài lần, bàn tay nhỏ nắm thành một quyền đánh anh một cái.
“Buổi tối em không về à?” Đột nhiên anh hỏi.
“Ừm, em ở đây cùng với anh được không? Dù sao thì sáng mai kiểm tra sức khỏe, không cần trường sớm quá.”
Đương nhiên Chu Ngộ Thần ước còn không được, chốc nữa ăn ở trong phòng nghỉ, vì ở nơi đó anh đã chuẩn bị đồ cho cô gái nhỏ, rất tiện.
Nhưng nói thế thôi chứ anh vẫn chưa hoàn thành xong đống công việc, ông trời sẽ đãi kẻ cần cù, về đạo lý này thì Chu Ngộ Thần hiểu hơn ai hết. Đêm đó, sau khi anh dỗ cô gái nhỏ ngủ say thì tay chân cố gắng đi nhẹ nhàng đến bàn làm việc xem văn kiện tiếp.
Anh đã đồng ý với cô rằng hai người sẽ cùng vào đại học. Chờ thi đại học xong, anh sẽ cần bỏ nhiều thời gian để rời trường nên giờ phút này, anh chỉ có thể cố gắng nỗ lực đưa tất cả mọi thứ theo quỹ đạo.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Ngộ Thần nói với người làm trong nhà mang đồng phục trường đến rồi chở Chúc Vãn đi đến trường học, và cùng ngồi lên xe với các bạn học đến bệnh viện trung tâm thành phố.
Thật ra là anh không cần tới đâu, dù sao cũng chỉ là đi hình thức, trong một giây là Đại Địa Lôi có thể giải quyết cho anh. Nhưng lúc trước, khi rút kim tiêm, Chúc Vãn đã rất sợ hãi nên anh muốn ở bên cạnh cô gái nhỏ.
Dừng xe, tất cả mọi người đều tập trung trước cổng bệnh viện. Phạm Vũ Triết nhìn từ xa thấy Chu Ngộ Thần bèn lập tức đốt đuốc chạy như bay đến, cợt nhả nói:
“Đệch mẹ! Không phải đây là Chu tổng của chúng ta sao! Ngọn gió nào thổi ngài đến đây vậy!”
Chu Ngộ Thần cười mắng mẹ nó, không đá thì anh không phải là người của Chu gia, anh định nhấc một chân lên.
“Mẹ nó, chả lẽ ông đây không được kiểm tra sức khỏe hả?”
“Được rồi, Thần ca, anh đừng đá em chứ.”
Chu Ngộ Thần không để ý chút nào mà dùng hất cằm chỉ bệnh viện trước mặt.
“Vừa vặn luôn, tao có người quen bên trong, vào trực tiếp đi, tao cho mày được chăm sóc phục vụ thoải mái nhất luôn.”
Những người đang xếp hàng đứng chờ ở đại sảnh, càng gần đến số thứ tự thì Chúc Vãn càng hồi hộp. Khuôn mặt của cô gái nhỏ căng chặt, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay Chu Ngộ Thần.
“Không sao đâu, không đau mà.”
Đột nhiên Chúc Vãn nhớ đến lời lên án của Thời Lạc cách đây không lâu, lúc ấy cô cũng không thể hiểu nổi cô nàng lên án cái gì. Cô nàng nói rằng:
“Đàn ông mà nói không đau á, chắc chắn là nói dối đấy! Đừng tin!”
Tuy cô không biết cô nàng có ý gì nhưng giờ phút này cô lại đồng ý sâu sắc, không đau á, có quỷ tin. Đó là mũi kim lạnh như băng chọc vào da thịt đó!
Đến lượt Chúc Vãn, Chu Ngộ Thần cũng đi vào cùng. Vừa đi đến một nửa đại sảnh thì ngoài cửa bệnh viện có một đám người đi vào, thậm chí bác sĩ y tá và cảnh sát còn cùng nhau vây quanh đẩy giường bệnh. Giây trước Chu Ngộ Thần còn dỗ dành bé cưng, nói rằng không có việc gì. Anh còn nói rằng thi đại học xong sẽ dẫn cô gái nhỏ đi chơi ở đâu, để phân tán lực chú ý của cô.
Nhưng giây tiếp theo đã phải quay xe, nhìn thấy nửa mặt người kia, trên mặt anh như có mây đen giăng đầy, không nói nữa.
Anh vẫn đi cùng cô vào trong, đến khi lấy kim tiêm ra, anh bèn ôm chặt cô ở trong lồng ngực không cho cô nhìn, anh còn không nói thêm câu “đừng sợ” như trước. Chúc Vãn biết anh đang thất thần, cô cũng không biết vì sao. Trong lòng cô mải nghĩ đến chuyện có vẻ anh hơi khác chút nên lúc rút máu cũng không phản ứng gì.
“Bạn học nhỏ, không sao đâu, kỹ thuật của cô y tá tốt lắm, không hề có cảm giác nào, đừng khiến các bạn học sau sợ nhé.”
Chúc Vãn gật gật đầu, được Chu Ngộ Thần dẫn ra ngoài.
“Anh sao vậy?”
Anh dừng lại một chút.
“Người vừa nằm trên cáng bệnh kia, hình như là Cố Triều.”
“Cố Triều?”
Nhưng anh cũng không cần đi tìm hiểu, vì vừa trở lại đại sảnh, Phạm Vũ Triết đã đi đến cạnh, trên mặt cũng không còn vẻ cà lơ phất phơ nữa. Cậu ghé vào tai Chu Ngộ Thần nói vài câu.
“Sao vậy, sao vậy ạ?”
Đột nhiên Chu Ngộ Thần duỗi tay ôm Chúc Vãn vào trong lồng ngực, anh cúi đầu nói với cô, giọng nói rầu rĩ:
“Vãn Vãn, có em, tốt quá.”
“Dạ?”
Chúc Vãn vỗ nhẹ vào lưng anh.
Anh đưa cô đi rồi mới nói.
“Lúc vừa khai giảng lớp 10, chuyện gì của bạn gái cũ A Hoặc ấy, không phải lúc đó em bảo anh đừng đánh nhau sao? Thật ra là đối với người khác, anh sẽ không đi nhưng người ấy lại là Cố Triều. Người lúc nãy nằm trên cáng cũng là cậu ta.”
Sắc mặt anh chẳng có biểu cảm gì cả, nhưng có thể nhìn ra được tâm trạng anh đang không tốt.
“Vậy thì chúng ta đi xem cậu ấy…”
“Đi cái rắm…”
Anh nhìn Chúc Vãn, nói tiếp:
“Lúc ấy, từ nhỏ bọn anh đã lớn lên với anh. Thậm chí mối quan hệ của anh với cậu ta còn là tốt nhất. Hai người đều ngang ngược, không có phép tắc, du thủ du thực*. Có một lần, bọn anh ra ngoài đi chơi, anh chưa từng nhìn thấy cậu ta đụng vào mấy thứ không nên đụng vào bao giờ. Nhưng đó là lần đầu tiên anh thấy bộ dạng kia của cậu ta, nghiện thứ đó là một chuyện rất đáng sợ, anh có thể nhìn ra được đây không phải là lần đầu tiên, thế mà cậu ta còn hưng phấn lấy cái kia. Cái gọi là “đồ tốt” chia sẻ cho anh em ấy, mẹ nó, anh không nói hai lời đã đánh cho một trận, cảnh cáo Cẩu Triết và A Hoặc. Tuyệt đối không được học cái bộ dạng chó kia của cậu ta.”
(*du thủ du thực: chỉ những người nay đây mai đó, sống lông bông, không ổn định, nay ở chỗ này, mai ăn chỗ khác. Nguồn: Lazi.vn)
“Cách đây không lâu lắm, thì mẹ anh đưa anh đến chỗ em. Lúc đó anh láo thật sự, tuy rằng không sa đọa như thế nhưng cũng là tên ăn chơi trác táng. Sau đó anh không ngờ rằng mình lại gặp em, muốn đối xử tốt với em nhưng anh lại phát hiện ra mình chẳng có gì cả, nên anh không ngang ngược nữa. Vãn Vãn của chúng ta, em phải có được những thứ tốt nhất.”
“Hiện giờ, ba xảy ra chuyện, anh tiếp quản công ty. Cũng may là em đã cứu anh, để anh trở thành người như này. Lúc nãy gặp Cố Triều, nhiều năm rồi anh không chạm mặt với cậu ta. Phạm Vũ Triết lại gần nói với anh rằng, lúc lái xe thì cậu ta sinh ra ảo giác, tự mình làm cho bản thân nửa chết nửa sống, còn hại người vô tội bên cạnh.”
“Nếu lúc trước không gặp được em, thì mẹ nó, có lẽ hôm nay anh cũng kiểu dạng như thế.”.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
“Không phải, anh sẽ không như thế, anh không giống như cậu ta.”
Chúc Vãn dừng một chút, một lát sau, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh, Trong hai mắt lấp lánh ánh sao, như đang tỏa sáng:
“Em vẫn sẽ luôn ở cùng anh, Chu Ngộ Thần sẽ là người tốt nhất, được không? Em sẽ yêu anh nhất luôn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]