Chương trước
Chương sau
^^ Chương này dài quá huhu =))) nma Chu Ngộ Thần là đồ lưu manhh
***
Từ ngày hôm đó mà Chu Ngộ Thần khiến Ôn Đình Đình mất mặt, trong lòng cô ta như bị nghẹn một cục.
Nhưng đối tượng là lão đại, đánh cũng đánh không lại được, học tập cũng không đuổi kịp, gia thế cũng không bằng nên Ôn Đình Đình bị nghẹn một hơi, không có chỗ để bộc phát.
Tính tình Ôn Đình Đình vốn rất hiếu thắng, rất thích so đo mọi chuyện, làm bộ lạnh lùng cũng rất mệt nên cô ta đành để mọi oán giận lên người Chúc Vãn - người ngồi bên cạnh Chu Ngộ Thần.
Đôi khi, với bạn cùng giới thì tính nhẫn nại mới là thấp nhất.
Ngày đó, lúc mà Chu Ngộ Thần giảng bài cho Chúc Vãn, chắc chắn là đang gián tiếp nói cô ta không bằng Chúc Vãn, sao cô ta lại không bằng một đứa đến từ nông thôn chứ. Mà một người như Chúc Vãn sao có thể là đứa con gái duy nhất được ở bên cạnh lão đại, nhận hết mọi cưng chiều bảo vệ, thật khiến cho người khác ghen tị đến đỏ mắt mà.
Chúc Vãn càng ngoan ngoãn, càng khiến cho người khác thích thì Ôn Đình Đình càng chán ghét.
Khai giảng chưa đến mấy ngày, cô ta gia nhập hội học sinh kỷ luật, phó bộ trưởng lại là chị của cô ta, cô ta đi bám váy kéo quan hệ nên càng ngày càng kiêu ngạo, chỉ kém không khắc rõ tên tuổi trên mặt rồi đi dạy dỗ mấy bạn học khác.
Vào ngày thứ tư thì tiết tự học luôn được tan sớm, trong ban có những bạn học ngồi buôn chuyện, vì ngủ dậy muộn nên chưa kịp ăn sáng, vừa nghe tiếng chuông tan học thì đã có bạn học ngay lập tức lấy bữa ăn sáng từ trong ngăn bàn ra ăn.
Bàn trước bàn sau đều ghé vào ăn cùng, mày một miếng, tao một miếng, cảnh tượng vô cùng phong phú.
Nhà ăn của trường rất đa dạng nhưng lại cách khu học khá xa, chỉ có bọn Chu Ngộ Thần không sợ đi học trễ nên mới đi tới nhà ăn.
Từ đó khai giảng đến giờ, Chúc Vãn học tiếng anh rất nhiều, khi có thời gian rảnh rỗi thì cô gái nhỏ toán ôm quyển sách học từ đơn, mà giờ phút này không cho Chu Ngộ Thần trêu chọc, hai tay cô đỡ phải để trên tai.
Phạm Vũ Triết đang chơi một ván game, nhưng sắp tan học rồi mà vẫn chưa chơi xong nên đành để treo máy, không chơi nữa mà đi cùng với Chu Ngộ Thần xuống nhà ăn.
Đều là học sinh mới vào trường cả nên đa số tâm tình mọi người rất thả lỏng, còn lâu mới thi đại học mà, gấp gáp làm gì chứ nên lúc tan học, cả khối rất ồn ào.
Mấy bạn học nam đùa giỡn đuổi nhau, từ cửa sau lại lao ra vòng vèo trở về, trong miệng còn hô to: “Cất đi cất đi, cất bữa ăn sáng nhanh lên, hội học sinh tới kiểm tra kỉ luật.”
“Nhanh nhanh nhanh, mày trả tao đồ nhanh lên, không thì tí nữa Ôn Đình Đình tịch thu giờ.”
“Mày thì hay rồi, đừng để bị thấy sơn móng tay đó nhá, không thì lại bị nhớ tên.”
Trong lớp, tất cả đều biết Ôn Đình Đình quản kỉ luật rất nghiêm, bị cô ta nắm lấy bím tóc thì đen đủi lắm.
Cũng may có bạn học mật báo nên trong lớp mọi người ngay lập tức cảnh giác, sôi nổi mà cất đồ.
Mấy bạn học nam ngồi phía sau Thời Lạc đều lười nhác dựa vào bàn chơi điện thoại, những việc này cô nàng cũng không thèm sợ một chút nào. Khí chất trên người cô nàng cũng lộ rõ nhưng hơn nửa tháng Chúc Vãn nói chuyện với cô nàng, biết thừa lúc này tâm trí cô dao động là vì chốc nữa sẽ gặp được đàn anh Đường Kỳ Thâm.
Hội học sinh đi từng bước từng bước mà kiểm tra, trường học rất đề cao hạnh kiểm nên các bạn học cũng không mong có chuyện gì xảy ra nên tất cả đều ngoan ngoãn ngồi chờ đợi kiểm tra đến mình.
Thời Lạc chán muốn chế.t, nghịch điện thoại cũng chán rồi nên đành phải thay đổi phương pháp mà nằm bò ra bàn, mặt đối diện với cửa sổ, vừa định nhắm mắt vào thì đột nhiên cô nàng ngẩn ra, ngay lập ngồi thẳng lưng, nhanh chóng nhét điện thoại vào ngăn cặp xách, gương mặt đỏ bừng, cả người đều lộ rõ sự khẩn trương.
“Đệch mẹ nó, Đại Địa Lôi tới á?”. Phạm Vũ Triết đang vui sướng cho trò chém giế.t, bỗng thấy Thời Lạc khẩn trương, cậu còn tưởng rằng chủ nhiệm hung ác sắp tới bèn vội vàng cất điện thoại vào trong túi quần, bối rối một chút rồi chậm rãi quay đầu.
Không có Đại Địa Lôi, nhưng lại có một thiếu niên cao lớn lạnh lùng, nhìn trưởng thành hơn những học sinh lớp 10 nhiều.
Thấy vậy, Phạm Vũ Triết trừng mắt nhìn Thời Lạc, bĩu môi: “Mẹ nó, cậu hù chết ông đây rồi, còn tưởng Đại Địa Lôi chứ, Đường Kỳ Thâm cũng có thể dọa cậu được à, tiểu công chúa?”
Thời Lạc cũng không thèm nghe Phạm Vũ Triết nói gì, trong đầu cô nàng toàn là hình ảnh Đường Kỳ Thâm đứng bên ngoài cửa đối diện với kiểu đang nằm bò của cô.
Anh vừa tới nhìn cô đúng không nhỉ?
Đến nhìn cô, nhưng lại phát hiện ra cô cố tình trộm chơi điện thoại??
Trộm chơi điện thoại bị phát hiện, huhu hảo cảm bay hết rồi...
Đáy lòng của Thời Lạc tràn đầy sự hối hận, hối hận vì không nên chơi điện thoại di động, mà còn bị Đường Kỳ Thâm bắt ngay tại trận.
Cô nàng cũng không dám quay đầu lại nhìn cửa sổ, mà bóng dáng thiếu niên ấy vẫn nặng nề mà nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, nhưng cô lại không biết.
Chờ đến khi cô ngẩng đầu, Đường Kỳ Thâm đã để lại một đoàn kỷ luật viên ở lại đằng sau, một mình anh cầm bảng đen folder đi xa. Vốn dĩ anh xuống đây là kiểm tra quá trình, nhưng cũng không biết vì sao mà tự đặt chân đến ban mười bốn, nhưng cũng không bắt bẻ gì nhiều.
Mấy người đứng ở phía sau ngơ ngác nhìn nhau, nhưng cũng đã nghe danh của vị này sớm rồi, vị này là chủ tịch hội học sinh trời sinh tính tình lạnh lùng, không thích nói chuyện, càng không thích xã giao.
Các đàn anh đàn chị đều nói, haizz chủ tịch à, ngoại trừ sự lạnh lùng trên mặt thì anh cũng chẳng có sắc mặt nào khác.
Nên cũng không có gì lạ lắm.
Đứng áp người một lúc rồi rời đi, mấy người ở đằng sau càng thêm tự tại, khí thế so với ban đầu tăng vọt hơn rất nhiều.
“Người cũng đi rồi, mắt vẫn nhìn thẳng.....” Phạm Vũ Triết bĩu môi nói với người ngồi cạnh bàn.
Thời Lạc cũng không để ý, tùy ý mà véo cánh tay của cậu rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa.
“Âyyyy, sao lại đuổi theo người ta thế....?” Phạm Vũ Triết vẫn nhìn theo bóng dáng đã đi xa của Thời Lạc, trên tay vẫn là trò chơi chưa đánh xong, cậu ngượng ngùng cất điện thoại vào rồi đi tìm Tiếu Hoặc.
Ôn Đình Đình mang theo một đống người tiền vào lớp, lúc đó Chúc Vãn vẫn vùi đầu vào đọc ngữ pháp, đôi lúc lại dùng bút màu hồng để đánh dấu lên.
Mà cô ta vốn không có ý tốt, vừa vào cửa đã đùng đùng tiến tới chỗ bàn đầu của Chúc Vãn.
Dù cái gì Chúc Vãn vẫn chưa làm, cô gái nhỏ chỉ ngoan ngoãn ngồi một chỗ làm bài tập nhưng cô ta vẫn tìm ra được việc để gây khó dễ.
“Thẻ học sinh của cậu đâu?”
Âm thanh bén nhọn chất vấn vang lên ở trên đỉnh đầu Chúc Vãn, nhưng cô gái nhỏ chỉ biết vùi đầu vào trong sách, chuyên tập làm bài, không chú ý đến người đang đứng trước mặt là nói chuyện với mình.
Chúc Vãn không ngẩng đầu.
“Thái độ của cậu là như nào đấy?”.
Giọng nói đầy tức giận lại vang lên.
Chúc Vãn bị giọng nói to ấy làm cho hoảng sợ, mãi mới phản ứng được là Ôn Đình Đình đang nói chuyện với mình.
Cô gái nhỏ ngơ ngác, không biết Ôn Đình Đình đang nói gì, nhưng thấy sắc mặt cậu ta không tốt lắm bèn cẩn thận hỏi:
“Lớp trưởng, cậu đang nói chuyện với tớ à?”
Bên cạnh Chúc Vãn không có người quen nào hết nên trước mặt người không thân như Ôn Đình Đình, cô vẫn không thể nói ít nên vẫn mở miệng ra hỏi, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng.
Ôn Đình Đình chán ghét nhất là tính tình mềm mại như bông này của Chúc Vãn, nên khi cô ta nghe được câu nói này, đôi mắt như đang để trên đỉnh đầu, trừng mắt nhìn Chúc Vãn hai cái, thái độ rồi ngang ngược:
“Thẻ học sinh!”
Chúc Vãn cũng hiểu rõ là cô tới đây kiểm tra nên lập tức buông bút xuống, lấy thẻ học sinh ở trên cổ xuống, đưa đến trước mặt Ôn Đình Đình:
“Tớ, tớ có đeo...” Cô gái nhỏ không biết đưa đến trước mặt lớp trưởng có đúng không nhưng vẫn cứ đưa lên.
Ôn Đình Đình vẫn chưa cho cô sắc mặt tốt, cô ta túm lấy thẻ học sinh trên tay Chúc Vãn mà xem xét, nhíu mày nhìn chằm chằm ảnh chụp vài lần.
“Ảnh chụp khi nào đây, không biết phòng chụp gần đây à?”
Ôn Đình Đình vẫn không buông tha, sắc mặt của mấy bạn học ngồi bên cạnh cũng không được tốt lắm. Người thông minh thì ai cũng có thể nhận ra được, lớp trưởng đang cố ý gây chuyện, cũng không biết cô gái nhỏ làm gì mà trêu chọc cô ta nữa nên cũng không ai dám tiến lên giúp, mọi người cũng biết tính tình Ôn Đình Đình như nào, nên cũng không ai dám trêu chọc.
“Tớ không biết... Tầm giữa trưa tớ đi chụp được không?”. Chúc Vãn dò hỏi, quy củ của trường rất nhiều, cô cũng không thể nhớ được hết.
“Hôm nay cậu không có ảnh chụp, thì phải trừ hạnh kiểm lớp một bậc!”
Giọng điệu Ôn Đình Đình không cho thương lượng, cô ta thấy tính tình Chúc Vãn mềm mại nên chỉ cần lớn tiếng, là có thể áp được cô.
Một số bạn học đang sôi nổi nói chuyện cũng im lặng đi, cũng mặc kệ lớp trưởng tự phát tác tính tình, dù sao thì cũng có liên quan đến mình đâu.
Nhưng người ngồi ở bàn ba - Hứa Dạng, ngày thường ít nói đến đáng thương lại nhíu nhíu mày, cô buông cả bộ đề trong tay xuống, duỗi tay tháo tai nghe, chậm rãi ngẩng đầu nói:
“Lớp trưởng, cậu đừng làm quá mức như thế, cậu ấy mới đến, không hiểu được một số quy định cũng là bình thường. Với lại ở trường đối với việc thẻ học sinh cũng không nghiêm lắm, cậu đừng làm quá như vậy...”
Giọng nói Hứa Dạng nặng nề mang theo chút áp lực, không mềm mại như Chúc Vãn nhưng vẫn có chút khách khí. Ôn Đình Đình cũng cố kỵ vì ngày thường thành tích của Hứa Dạng luôn dẫn đầu nên cũng không có tự tin, nhưng thái độ vẫn ngang ngược như cũ:
“Tại sao phải nói đỡ cho cậu ta chứ? Vì sao phải vì cậu ta mà phá lệ? Cậu ta cho rằng cậu ta là ai?”
Nhưng cô ta vẫn không nói ra bất mãn chính trong lòng mình, vì thật ra cô ta không quen Chu Ngộ Thần vì Chúc Vãn mà phá lệ.
“Sao ồn ào như thế?”. Ở ngoài cửa có một giọng nam trầm trầm phát ra, trong lời nói có mang theo chút trêu chọc nhưng cũng không có một chút đùa giỡn, nghe thấm cả vào người.
Một vài người theo bản năng mà nhìn lại, thấy Chu Ngộ Thần lười biếng mà dựa vào cửa, không chút để ý mà cầm bình sữa bò trong tay, ở phía sau là Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc.
Trên mặt Chu Ngộ Thần toàn sự khinh miệt, khóe miệng anh hơi nhếch lên nhưng ý cười không tới đáy mắt. Anh vừa nói xong, không ai dám nói chuyện.
Chu Ngộ Thần nhàn nhạt mà cười khẽ ra tiếng, anh tùy ý đi đến trước bàn, để bình sữa bò trước mặt Chúc Vãn, cắm ống hút đợi cô gái nhỏ uống, cũng không vội mà ngồi vào chỗ.
Chu Ngộ Thần lười nhác mà ngồi lên trên bàn, động tác dễ như trở bàn tay mà lấy lại thẻ học sinh từ trong tay Ôn Đình Đình, rất có hứng thú mà nhìn nhìn vài lần, khóe miệng càng giương lên cao, nếu không có người chắc chắn thì anh sẽ cười.
Nhưng lần này thì anh cười thật, cười đến làm càn, anh cầm lấy thẻ học sinh mà đưa đến trước mặt Chúc Vãn so sánh:
“Ảnh này cậu chụp từ khi nào thế, còn bé hơn lúc tôi gặp cậu nữa. Sao lúc bé cậu đáng yêu như vậy hả Chúc Vãn?”
Chúc Vãn cũng đâu biết được anh về lớp phát điên như này nên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, duỗi tay kéo vạt áo anh ý bảo đừng nói nữa.
Chúc Vãn theo bản năng mà dùng động tác nhỏ ấy lấy lòng Chu Ngộ Thần, nhưng trong mắt Ôn Đình Đình lại rất không vừa mắt.
Chu Ngộ Thần nhìn chằm chằm cô gái nhỏ hơn nửa ngày, trên mặt khó nén được ý cười, chỉ là giây tiếp theo anh ngẩng đầu nhìn Ôn Đình Đình, lập tức thay đổi sắc mặt, khuôn mặt anh lạnh lùng hiện rõ sự không vui khiến mấy cán bộ kỉ luật phía sau phát hoảng lùi vài bước.
“Hội trưởng là ai?”. Bỗng nhiên anh mở miệng hỏi, không rõ ý thứ.
Ôn Đình Đình ngẩn người, theo bản năng mở miệng: “Ôn Kiều Kiều.”
Ý khác còn có nghĩa là chị của cô ta.
“Ồ.” Chu Ngộ Thần làm bộ suy tư gì đó mà gật gật đầu.
Phạm Vũ Triết đứng ở phía sau cảm thấy kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi:
“Thần ca, anh quen biết à?”
Cậu vừa mới dứt lời, sắc mặt Ôn Đình Đình lập tức thay đổi hẳn, hai mắt lộ rõ vẻ vui sướng. Chả lẽ chị của cô ta lại có nửa điểm giao tình với Chu Ngộ Thần thật à? Cho nên khí thế cô ta lại có chút đi lên.
Sắc mặt Chu Ngộ Thần lạnh nhạt mà lắc đầu, lời nói không hề có độ ấm:
“Không quen biết.”
“Hahaa!”. Lời này vừa nói ra, Phạm Vũ Triết nghe xong đã bật cười.
“Em nói này, người này em cũng chưa từng nghe qua, làm sao anh có thể quen biết được chứ. À không, anh không quen biết á, nói ác thế! Mẹ nó!”.
Cậu cười đến nỗi ngay cả chút mặt mũi cũng không thèm cho, lớn tiếng đến nỗi tất cả mọi người đều nghe thấy, khiến sắc mặt Ôn Đình Đình lúc trắng lúc đỏ.
“Nhưng tao với chủ tịch hội học sinh lại có quen biết.”
“Đường... Đường Kỳ Thâm....?” Ôn Đình Đình thấp thỏm mà nói.
Chu Ngộ Thần không chút để ý mà gật gật đầu: “Hôm nào tôi rảnh hỏi anh ta một chút, sao người trong nội bộ lại thế? Không có trách nhiệm chút nào.”
Ôn Đình Đình nghe được những lời thì hoảng sợ, cô ta biết rõ thủ đoạn của Chu Ngộ Thần, chắc chắn là anh không nói chơi, nên trong lòng cô ta tự mắng thầm mình không biết chọn thời điểm.
Không đợi cô ta phản ứng lại, mà thiếu niên phía trước âm khí dạy đặc lại giơ tay lấy thẻ học sinh của cô ta, nửa phần thương hoa tiếc ngọc cũng không có.
Ôn Đình Đình tức giận nhưng không dám nói gì, cô ta mím chặt môi đưa tay xoa cổ mình.
Sau đó nghe thấy Chu Ngộ Thần khinh bỉ nói, lời nói mang theo đầy sự trào phúng: “Ảnh chụp của cậu cũng xấu quá đấy, xấu đến mức dọa người, đàn chị 2018 à, nên học cách chỉnh sửa, nếu không thì để Tiếu Hoặc dạy cậu, cậu ta khá quen thuộc đó.”
Phạm Vũ Triết cười đến run rẩy ngã vào trong lồng ngực Tiếu Hoặc nhưng bị ai kia ghét bỏ đẩy ra:
“Thần ca, mẹ nó, em chụp ảnh đâu có chỉnh sửa gì đâu, là thật đó, đẹp trai thật anh.”
Phạm Vũ Triết cũng không đồng tình, cười nở rộ: “Mẹ nó thả chó đi, mẹ mày cũng không dám nhận mày, ngồi đó mà đi lừa các cô gái nhỏ khác.”
Ôn Đình Đình vẫn là một cô gái, bị vài người trêu đùa cũng khiến cô ta tức đến mức suýt khóc, cô ta dậm dậm chân cướp lại thẻ học sinh trong tay Chu Ngộ Thần, bỏ lại các bạn cán sự khác, cũng không dám đứng trước mặt các lão đại nên quay lưng chạy ra ngoài.
Chu Ngộ Thần nhướng nhướng mày, cũng không nói chuyện.
Anh cúi đầu nhìn tay mình, lúc nãy anh vừa mới lấy thẻ học sinh của Ôn Đình Đình. Anh có chút ghét bỏ mà bĩu môi, quay đầu xin khăn giấy của Chúc Vãn:
“Tiểu nha đầu, có khăn giấy không?”
“Hả?”. Sự việc chuyển biến quá nhanh, Chúc Vãn phản ứng không kịp.
“Hả cái gì mà hả, cậu cũng không cho tôi khăn giấy à, tôi bị thương mà.” Chu Ngộ Thần cười cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô gái, trong đầu không nhịn được mà nghĩ tới khuôn mặt non nớt trên thẻ học sinh của Chúc Vãn.
Chắc chắn lúc đó còn trước khi gặp anh, đáng yêu muốn chế.t mất thôi.
Chúc Vãn ngẩn ra rồi vội vàng tìm khăn giấy đưa anh.
Rồi thấy anh nhận lấy khăn giấy, dùng sức mà chà sát sạch sẽ không ngừng.
“Này, Thần ca, anh làm kiêu à.” Phạm Vũ Triết không nhịn được mà hỏi.
Chu Ngộ Thần mặc kệ cậu ta, lau sạch xong thì ném vào thùng rác rồi anh ngồi xuống ghế.
Chúc Vãn thấy thế, định nhỏ giọng nói anh trả lại thẻ học sinh cho cô.
“Còn cái gì cơ?”. Anh làm bộ không biết. “Thẻ học sinh....”
“Với người khác sao cậu không mạnh mẽ như này hả, còn để cho người ta lấy đồ? Tính tình cứ phải chịu sự bắt nạt của người khác thôi.” Chu Ngộ Thần mở miệng giáo dục cô gái nhỏ, nghĩ nghĩ một chút rồi cười thở dài.
“May, còn có tôi đó.”
Chúc Vãn nghe thấy anh lầm bầm, gương mặt hồng không chịu được.
Anh chậm rãi lấy thẻ học sinh từ trong túi áo ra, định hỏi gì đó thì đột nhiên anh cất trở lại, sau đó cúi đầu kề sát tai cô nói:
“Ai dà, tiểu nha đầu, không thể nói trả là trả được, như thế tôi mất mặt lắm.”
“Cảm ơn cậu nha?”. Chúc Vãn mở miệng dò hỏi. Đột nhiên Chu Ngộ Thần bật cười.
“Cậu cảm ơn cái gì thế, chả lẽ ông đây còn thiếu một câu cảm ơn à?”. Rồi sau đó anh nói thấp xuống, sát vào bên tai cô mà nói yêu cầu.
“Cậu cầu xin tôi đi, giọng nói mềm một chút đi, nói rằng: Thần ca, cầu xin anh đó.”
Chu Ngộ Thần rất thích nhìn bộ dáng cô gái nhỏ xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất.
Chúc Vãn mấp máy môi, nhưng vẫn rất xấu hổ, cô mãi không thể hiểu được trong đầu Chu Ngộ Thần nghĩ gì.
Thấy cô gái nhỏ không mở miệng, Chu Ngộ Thần cầm thẻ học sinh trong tay xoay hai vòng uy hiếp:
“Nhanh lên nha, muốn đi học không đó, tí nữa Đại Địa Lôi tới đây kiểm tra phát hiện ra có bạn học nào đó không có thẻ học sinh thì tôi cũng không giúp được đâu nha.”
“....” Chúc Vãn bị anh bức ép, cô biết rõ nếu cô không nói thì anh sẽ không chịu đưa nên đành phải căng da đầu, giọng nói mềm mềm cất lên, lắp bắp:
“Thần, Thần ca....”
“Ừm, sao vậy?”. Vẻ mặt Chu Ngộ Thần hưởng thụ. “Xin anh đó, trả lại cho em thẻ học sinh đi..”
Đến khi cô gái nhỏ nói xong, cô cũng tưởng tượng được mặt cô hồng như nào.
Thấy Chu Ngộ Thần cười đến lợi hại, cả người anh nhộn nhạo không ngừng, chậm rãi mà lấy thẻ từ trong túi ra nhưng không đưa, mà nói:
“Ảnh này tôi giữ nha, dù sao thì cậu cũng nên chụp lại rồi.”
Nói xong thì cất lại vào túi, không cho Chúc Vãn thương lượng.
Phạm Vũ Triết không đầu không đuôi hỏi: “Thần ca, anh cất ảnh chụp khi nhỏ của người ta làm gì thế, người ngồi ngay bên cạnh còn chưa đủ à, tham lam quá!”
Chu Ngộ Thần lạnh lùng mà liếc mắt nhìn: “Mày thì biết cái gì.”
Chu Ngộ Thần tưởng tượng trong lòng, mai sau con gái yêu quý bé bóng của hắn chắc chắn sẽ như thế này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.