Editor: Tiêu Tiêu
“Mất nắp bút? Cái nắp bút nào lại đáng giá như thế chứ?”
Lôi Khải lên tiếng, Ngụy Phi Vũ nhìn sang, Lôi Khải giật mình, nghĩ đến việc Tiểu Ngụy bị diss là quỷ nghèo, liền vội vàng nói: “Tôi chỉ là đơn thuần thắc mắc, không có ý tứ gì khác.” Thái độ của bạn nhỏ Tiểu Ngụy đối với Nguyên Tinh và với cậu ta sao lại khác nhau một trời một vực vậy…
“Bút vẫn còn chứ? Lấy ra xem xem.” Trần Thải Tinh lên tiếng.
Ngụy Phi Vũ đang ăn, vừa nghe liền ngoan ngoãn bay về phía bàn học, cậu nhóc kéo ngăn tủ ra, lấy ra một cây bút máy, đã không còn mực, cán bút màu đen bình thường, chính là cái bút loại một đồng một cây.
“Không phải là do cậu tự làm mất hở? Cái này thật sự là có gì đáng để trộm chứ?” Lôi Khải cẩn thận lên tiếng.
Ngụy Phi Vũ lắc đầu nói: “Tôi làm xong bài tập, đến khi đi ngủ thì nắp bút vẫn còn.”
Bởi vì Ngụy Phi Vũ nghèo, đồ dùng bị mất cũng không có tiền mua cái mới, vì thế mà cậu nhóc rất biết giữ gìn đồ dùng học tập. Trần Thải Tinh tin lời Ngụy Phi Vũ, “Em ý nói mất là mất. Đồ hung thủ mặc trên người đều là hàng hiệu, là một kẻ không thiếu tiền, không phải giết Tiểu Ngụy vì tiền, lấy đi nắp bút, vật này không đáng chú ý, sẽ không bị phát hiện, càng giống như là một món chiến lợi phẩm.”
“Đúng thế thật, em cũng cảm thấy chị Nguyên nói rất có lý.” Đường Nhạc gật đầu phụ họa, nghĩ một lúc, hỏi “Nắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-trong-game-than-quai-sinh-banh-bao/1808654/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.