Editor: Xu Trong phòng khách treo tổng cộng mười lăm cây nến. Thời điểm mọi người tiến vào là mười lăm người, tương ứng với số lượng cây nến. Sau khi vào cửa, mọi người lần lượt tháo xuống mũ và kính bảo hộ, người quá nhiều Trần Thải Tinh không nhớ hết được, mọi người lạnh đến cả người cứng ngắc, chỉ có thể phân biệt nam hay nữ, cái này dễ nhớ. Mười lăm người, kể cả cậu có bảy nam, tám nữ. Vương ca, còn nữ oldbie có thể nhìn thấy quỷ, cùng người chơi nam buổi chiều cãi nhau với cậu, Trần Thải Tinh nhớ kỹ mặt. Không thấy người chơi thấp bé kia. Xem ra người thấp bé đó đúng là quỷ. Thế giới này có người tự nhiên có thể nhìn thấy quỷ, không giống cậu dùng Kiến quỷ phù nhìn thấy Vương ca khi đó còn chưa chết hẳn, nhưng bây giờ —— Trần Thải Tinh liếc nhìn cây nến đã tắt, đêm nay chắc chắn sẽ chết. Điều kiện tử vong có hai thứ: Quỷ ảnh thấp bé, ngọn nến vụt tắt. Mà sau khi tiến vào nhà gỗ, mọi người cùng nhau ăn cơm, kể chuyện xưa, Vương ca không làm việc gì đặc biệt. “A!” Có người kêu lên, soạt đứng lên, nói: “Chúng ta thiếu mất một người, chỉ còn lại mười lăm người.” “Ai? Ai chưa vào. Lạc mất ai.” Giường lớn bên kia bắt đầu ồn ào, có người nhìn về phía Trần Thải Tinh, cậu chú ý Vương ca, đối diện với ánh mắt người chơi nam, bình tĩnh nói: “Ai biết thiếu chính là người hay là quỷ, dù sao tôi đã vào được.” Người chơi nam ánh mắt lấp loé, nghe ra ẩn ý trong lời nói của thai phụ. Buổi chiều đi đường không gặp nguy hiểm, tất cả mọi người đến nhà gỗ nhỏ, nhưng vội vàng đi đường chính hắn cũng quên không đếm bao nhiêu người, không biết là lạc mất hay là không vào được, hắn nghĩ đến manh mối, thai phụ nói rõ ràng là quỷ không vào được, chỉ có người có thể vào được? Thai phụ không phải quỷ? “Cô nói chuyện kiểu gì vậy, quá máu lạnh, người đã đi lạc, cô còn nói như vậy.” “Một thai phụ sao lòng dạ lại ác độc như vậy.” Người nói những câu này đa phần đều là người mới, dọc đường đi nhìn thai phụ được Nguyên tiên sinh khắp nơi chăm sóc, đến nhà gỗ lại được trực tiếp tỏ tình, còn có nước nóng ngâm chân, các cô đi một ngày đã mệt như cẩu, cũng không được Nguyên tiên sinh quan tâm chút nào, trong lòng không khỏi nổi lên đố kị, cũng không phải có bao nhiêu yêu thích Nguyên tiên sinh, nhưng mà dựa vào cái gì! Trong lòng không phục, liền mượn cơ hội này xả giận. Đờ mờ nó thai phụ ‘trà xanh’. Trần Thải Tinh bình tĩnh nằm ở trên ghế, nâng cằm hất ra cửa lớn. “Cửa ở hướng đó, các người ai lo lắng liền đi ra tìm, tôi chỉ là một thai phụ ác độc, không thể đi nổi, mọi người xin cứ tự nhiên.” Kết quả người chơi oldbie đều lên giường, cầm quần áo hong khô bên cạnh lò sưởi, ai cũng không đi mở cửa. Ngoài cửa sổ tiếng gió gào thét như tiếng quỷ kêu tự đắc, nửa chút ánh sáng đều không có, người mới điên rồi mới đi ra tìm người, người vừa mở miệng nói thật dễ nghe, oán trách Trần Thải Tinh tất cả đều yên lặng không động đậy. Tình cảnh lúng túng. Phương Tâm Di hừ lạnh một tiếng nói: “Vừa nói người khác lạnh lùng ác độc, giờ xem.” “Liên quan gì đến cô, trước tiên không nịnh bợ được Nguyên tiên sinh, liền bám lấy Nguyên Tinh, cô cho rằng thai phụ nhà người ta coi cô là chị em sao, cũng chỉ là chó săn thôi.” Phương Tâm Di cười hì hì nói: “Cảm ơn nha, tôi chính là chó săn nhỏ của chị Nguyên, ai cần cô quan tâm.” Trần Thải Tinh:… Em gái này thật sự cũng là bạch liên hoa độc ác nha. Cậu còn chưa quên ban ngày còn điềm đạm đáng yêu làm nũng với Nguyên Cửu Vạn, nhưng em gái này lanh lợi, đều là newbie, nhận ra được nguy hiểm liền biết đến ôm đùi của ai, sau khi bị Nguyên Cửu Vạn từ chối, liền quyết đoán không tiến lên làm người ta ghét, bắt đầu nịnh bợ cậu. Co được dãn được đều là trang hảo hán. “Chị Nguyên quan tâm chúng tôi, liên quan gì đến các người. Tâm Di đừng nhiều lời với bọn họ.” Cảnh Kiến bao che nói. Phương Tâm Di thẳng thắn nói: “Đã biết, chính là rất phiền các cô lắm mồm.” Ban ngày còn đi con đường bạch liên hoa mảnh mai, bây giờ đã bắt đầu đi theo thiết lập nữ hán tử tính cách ngay thẳng, cùng Cảnh Kiến xưng anh em. Em gái thật là tiền đồ vô lượng á. Trần Thải Tinh tự nhận không sánh bằng, cậu xinh đẹp như vậy, nhưng tấm thân yếu đuối như bèo trôi của cậu lại được định trước là đàn ông. Nguyên Cửu Vạn nhìn từ đầu tới cuối, thấy Tiểu Tinh vén tóc nhu nhu nhược nhược nở nụ cười, đã đoán được cậu đang não bổ cái gì. Hắn ngồi ở bên cạnh, hơi có mấy phần lấy lòng, nói: “Tinh Tinh thân ái, dung nhan của em xinh đẹp như vậy, như là hoa hồng mới nở, mềm mại ướt át, gió lạnh sẽ ăn mòn dung nhan của em, mong em cho anh một cơ hội để bảo vệ sự xinh đẹp của em.” “Nói tiếng người.” Trần Thải Tinh không biết Nguyên Cửu Vạn học lời tâm tình buồn nôn này từ đâu. Rất quê mùa. Nguyên Cửu Vạn cố ý đem ngực của mình hơi nghiêng về phía trước, hắn đem áo khoác cởi ra, chỉ mặc áo sơ mi, dáng người rắn chắc liếc mắt một cái là thấy rõ ràng. Hắn nhìn thấy tay Tinh Tinh quả nhiên cử động, không biết nên cảm thấy vui hay buồn khi Tinh Tinh thích thân thể mình, ngoài miệng nói: “Tôi nghĩ, đêm nay chúng tôi có thể cùng ngủ.” “Vậy anh cứ nghĩ đi.” Trần Thải Tinh không nhịn được đưa tay vỗ vỗ cơ ngực Nguyên tiên sinh. Thật cứng rắn thật gợi cảm. Trần Thải Tinh nhịn không được liền sờ thêm một cái, ho khan một cái nói: “Cách tôi xa một chút.” Nguyên tiên sinh:… Chiêu này cũng không dùng được. Hai người hai ghế nằm ngủ, nhưng hai cái ghế gần nhau. Nhà gỗ rất ấm áp, Trần Thải Tinh rửa mặt xong cả người thả lỏng, trên người mặc quần áo mùa thu, từ nhìn từ phía sau eo nhỏ, cổ thon rất tao nhã đẹp đẽ, vốn chẳng giống như người mang thai, nhưng khi nhìn thẳng, bụng nhỏ mượt mà nhô lên là không giả được. Có người chơi còn đang quan sát, bất chợt cảm giác trên người lạnh lẽo, nhìn bên cạnh thai phụ Nguyên tiên sinh ánh mắt lạnh như băng, bị lãnh ý bên trong kinh sợ đến, vội vã thu hồi ánh mắt không tiếp tục quan sát. Thực sự là thai phụ. Ban ngày mặc quần áo dày rộng căn bản nhìn không rõ. Trần Thải Tinh đem trang bị chống lạnh đặt vào balo, dù sao nhóm oldbie cũng không ai tin cậu là người mới. Kéo thảm lông xù đắp lên người, Trần Thải Tinh điều chỉnh tư thế ngủ, ánh mắt nhìn đến bụng, hình như lớn thêm. … Yêu anh đến mức muốn sinh con cho anh. Phi! Trần Thải Tinh dời ánh mắt không nhìn nữa, nhắm hai mắt nói thầm: “Không có khả năng không có khả năng mình là nam nhân không có khả năng.” Chỉ cần mình không nghĩ nữa, có thể quên cái bụng tròn đi. Trong phòng cùng bên ngoài như là hai thế giới, lò sưởi mãnh liệt thiêu đốt, mọi người mệt mỏi một ngày rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Trần Thải Tinh cũng như vậy, tuy trong lòng cậu đề phòng, nhưng vô dụng, nhắm mắt lại liền ngủ say sưa, sáng sớm có người nói chuyện, đánh thức cậu. “Mệt mỏi quá, ai ra ngoài vậy sao không đóng cửa.” “Đúng vậy, tôi thắc mắc sao lại lạnh như vậy, lò sưởi đều sắp tắt rồi.” Có người chơi oán giận nói, Trần Thải Tinh cũng không cảm thấy lạnh, mở mắt ra liền thấy cơ ngực và xương quai xanh của Nguyên tiên sinh. Đối phương không biết thời điểm nào chạy đến ghế nằm của cậu. “Tối hôm qua cửa mở, tôi thấy em lạnh run lẩy bẩy liền ôm em ngủ.” Nguyên tiên sinh vui vẻ nói. Trần Thải Tinh: “Tôi muốn đánh gãy tay anh.” Cửa mở sao không đóng vào, cậu hơi lui về phía sau giữ khoảng cách, liền nghe rõ nội dung Nguyên tiên sinh nói, “Tối hôm qua?” “Cũng có thể là gần sáng.” Nguyên tiên sinh nở nụ cười, “Honey, nếu như em hôn tôi một cái, tôi chắc có thể nhớ được thời gian chính xác.” Trần Thải Tinh lời lẽ chính đáng nói: “Anh nhìn tôi giống cô gái mảnh mai bị quy tắc ngầm sao? Phi, hạ lưu, tôi muốn kiện anh tội quấy nhiễu tình dục người chơi.” Nguyên tiên sinh:… Hai người bên này nói chuyện các người chơi khác cũng nghe được, Trần Thải Tinh liếc mắt nhìn qua, thế nhưng nhìn ra trên mặt mấy người chơi có ý muốn cậu hi sinh nhan sắc chịu quy tắc ngầm, mấy người này có liêm sỉ không vậy, dù sao cậu có là được! “Rốt cuộc ai đi ra ngoài, sao lại không đóng cửa.” Có người một bên nói thầm, một bên vội vàng mặc quần áo. Trần Thải Tinh trong lòng rõ ràng, nhìn một vòng quả nhiên. Có người kêu lên: “Là Vương ca, không thấy Vương ca.” “Không thấy lão Vương?” Mấy người kinh ngạc một phen, có người nói: “Không có chuyện gì, Vương ca chắc là đi ra ngoài, một chút nữa chúng ta đi tìm.” Mà cũng có người sắc mặt âm trầm không lên tiếng, hiển nhiên tình huống không lạc quan như vậy. Vừa xong Nguyên tiên sinh nói buổi tối có người đi ra ngoài. Lúc này Vương ca biến mất không còn tăm hơi, người đi tối qua chính là Vương ca. Hơn nửa đêm đi ra ngoài làm gì mà mãi cho đến ban ngày cũng chưa trở lại. Lành ít dữ nhiều. Người chơi oldbie trong lòng rõ ràng, mà không ai nói ra. Mọi người im lặng ăn xong bữa sáng. Bữa sáng là cháo trắng cùng màn thầu, không có đồ ăn khác. Một ngày bôn ba, chỉ có hai bữa cơm nóng sáng tối, tuy rằng bắt đầu có người chết, nhưng giữ thể lực của mình là quan trọng nhất, mọi người ăn rất nhiều. Người mới bị bầu không khí quái lạ ảnh hưởng đến, cũng học theo ăn nhanh chóng. “Được rồi, có thể xuất phát.” Nguyên tiên sinh đứng lên vỗ tay một cái. Trần Thải Tinh đã sớm ăn xong, chỉ uống một bát cháo, không ăn màn thầu, trong balo có đồ ăn vặt cậu không thèm để ý những thứ này. Mọi người nhanh chóng chuẩn bị, không ai còn dám làm nũng nói nhiều một câu, bởi vì mọi người phát hiện Nguyên tiên sinh từ hôm qua đến bây giờ không ăn bất kỳ thứ gì, vì vậy đối với Nguyên tiên sinh ngoài tôn kính cùng đề phòng giờ nhiều hơn một tầng sợ hãi. Bên ngoài gió tuyết gào thét, khắp nơi hoàn toàn trắng xoá, bốn phương tám hướng đều giống nhau, con đường quay về, đường đi cũng không biết ở nơi nào, chỉ có thể theo sát người dẫn đường Nguyên tiên sinh. Nguyên tiên sinh thân áo đen như cũ đi phía trước. “Còn chưa tìm được Vương ca.” Có người chơi nói. Nguyên tiên sinh bước chân không dừng lại, lạnh lùng nói: “Cậu có thể ở lại.” Người chơi kia lập tức theo sát đoàn đội, một chút do dự cũng không có. Mọi người tiếp tục tiến lên, nhà gỗ phía sau rất nhanh liền biến mất trong gió tuyết. Trần Thải Tinh sáng sớm ăn được ít, lúc này từ balo lấy ra kẹo chocolate, nhìn thấy Phương Tâm Di cùng Cảnh Kiến bên cạnh, tiện tay cho hai tiểu tuỳ tùng mỗi người một cái, sau đó nhìn lên Nguyên tiên sinh phía trước, hai người ánh mắt chạm nhau. Muốn ăn kẹo chocolate của cậu! Anh nghĩ rằng mình là Tiểu Cửu sao. Trần Thải Tinh cắn kẹo vang kèn kẹt. Đường hôm nay so với hôm qua khó đi hơn, dốc cao đột ngột, đi không bao lâu, Trần Thải Tinh đi chậm lại, Cảnh Kiến nhỏ giọng nói: “Chị Nguyên, bên trong đội ngũ nhiều hơn hai người.” Trần Thải Tinh biến sắc, quay đầu lại nhìn lại, không phải người thấp bé và Vương ca, không nhận ra hai người mới xuất hiện thêm là ai. Mà thật sự có mười sáu người. “Chị Nguyên, đây là tình huống gì vậy, đáng sợ quá.” Cảnh Kiến còn đang nói. Trần Thải Tinh: “Đi nhanh lên, theo sát Nguyên tiên sinh.” Cậu vừa nhìn, sau lưng Nguyên Cửu Vạn đã có mấy người, trong đó có một nam một nữ là người chơi oldbie ngày hôm qua cậu nhớ mặt, xem ra tất cả mọi người đều phát hiện ra chỗ không đúng. Người mới đi ở phía sau còn không biết xảy ra chuyện gì, nâng đỡ lẫn nhau hoặc là oán giận mệt mỏi quá, đi không nổi. “Nguyên tiên sinh, có thể nghỉ ngơi được không? Tôi muốn đi WC, thật sự nhịn không nổi.” Có người chơi lên tiếng. Sáng sớm ăn quá nhiều, bây giờ không nhịn nổi. Mấy người chơi oldbie cũng thế, nhưng vẫn luôn cố nhịn, bây giờ có người hỏi, cũng khẩn cầu nhìn về phía Nguyên tiên sinh. Trần Thải Tinh nhìn một vòng người, nói: “Tôi cũng muốn đi.” “Nghỉ ngơi mười phút.” Nguyên tiên sinh nói. Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, không cần biết có muốn đi WC hay không đều đi một lượt, ai biết tiếp theo còn có thời gian hay không. Mọi người tách ra đoàn người tìm nơi, nhưng đều là hai ba người cùng đi. “Tinh Tinh bảo bối, tôi có thể cùng đi với em không?” Trần Thải Tinh mỉm cười, “Được nha.” Cậu và Nguyên Cửu Vạn tránh né đoàn người đi sang một bên, phát hiện sau lưng vài tầm mắt theo dõi cậu. Không chừng trong lòng mấy người chơi oldbie cho rằng cậu chính là quỷ. Khiêm tốn một chút cũng không được, vậy thì kiêu căng cho vui. Tìm một chỗ tránh gió, Trần Thải Tinh bắt đầu cởi quần, Nguyên Cửu Vạn liền đứng ở một bên nhìn, Trần Thải Tinh bình tĩnh một chút ngượng ngùng cũng không có, còn quay đầu hỏi: “Có lớn hay không?” “Tinh Tinh thật lớn.” Nguyên tiên sinh rất chân chó nói. Trần Thải Tinh liền đắc ý bắt đầu. Chờ xong xuôi, Nguyên tiên sinh ở bên cạnh đưa khăn mặt, Trần Thải Tinh nhìn khăn ấm bỗng dưng xuất hiện liền lau tay, “Anh thật ra là người hay quỷ?” “Em muốn anh là thứ gì thì anh sẽ là thứ đó.” Trần Thải Tinh mỉm cười, “Tôi rất muốn anh làm em gái tôi.” Nguyên Cửu Vạn:… Hai người ở chỗ này ‘đao quang kiếm ảnh liếc mắt đưa tình’ thắm thiết quan tâm vờn nhau, đột nhiên cách đó không xa nghe được tiếng vang ‘rắc rắc’ cùng tiếng kêu: “Tuyết lở.”, “Chạy mau, cứu mạng cứu mạng.” Trần Thải Tinh đem khăn mặt ném cho Nguyên tiên sinh, nhanh chóng đi qua. Nguyên Cửu Vạn nhìn bóng lưng cậu, vẻ mặt không vui, làm người dẫn đường ở thế giới này thật đúng là vô vị, mấy người chơi này có thể yên tĩnh một lát được không. “Chị Nguyên, bên kia vừa có tuyết lở.” Cảnh Kiến chỉ về phía trước. Phương Tâm Di sợ đến mặt mũi trắng bệch, bổ sung nói: “Chúng em vừa đi WC, em vừa đi mấy bước, thì có người kêu lên, thật sợ, tuyết đột nhiên lún xuống, có người rơi vào, may là có người kéo được, thật đáng sợ…” Núi tuyết lạnh băng yên tĩnh không như Phương Tâm Di nói tầng tuyết vỡ vụn. “Người đâu? Rơi xuống mấy người?” Trần Thải Tinh hỏi. Phương Tâm Di lắc đầu, “Không nhìn rõ, nhưng kéo lên được hai người.” Trần Thải Tinh nghĩ đến hai người xuất hiện thêm, ánh mắt hơi biến đổi, rất nhanh người bên kia cũng tới đây, một nam một nữ tháo mũ kính bảo hộ, cô gái sợ đến trắng bệch cả mặt vừa khóc vừa nói: “Thật đáng sợ, tôi muốn về nhà, thật là đáng sợ.” Nam nhân cũng vậy, run lập cập, cả người đầy tuyết, tự an ủi mình: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, lên rồi lên rồi, chúng ta đại nạn không chết tất có hậu phúc, sẽ về được.” Vừa nhìn người chơi nữ liền biết là newbie, người chơi chắc đã từng tiến vào trò chơi. Trần Thải Tinh phát hiện hai trên thân thể người đều bị thương, mu bàn tay người chơi nữ trầy da thấm máu, nhiệt độ thấp đã đông lại. Người chơi nam một bên má bị thương. Không biết tối hôm qua trên người Vương ca có bị chảy máu không? Cậu nhìn một vòng, hai người thừa ra lẫn trong đám người, không điểm gì đặc biệt, không phân biệt ra. “Tiếp tục.” Nguyên tiên sinh như không nhìn thấy tai nạn này, lạnh băng nhắc nhở. Có người nhỏ giọng oán giận không có tình người, đi WC cùng thai phụ thì được, những người khác bị thương đều không được một câu quan tâm. Trần Thải Tinh vừa lúc nghe được, hì hì nở nụ cười, giống như một vị họa quốc yêu phi, nói: “Cám ơn anh đã khen tôi xinh đẹp nha.” Người chơi:… Có nghe hiểu tiếng người không vậy! Nhưng mà đường vẫn phải đi. Trần Thải Tinh chú ý tới, hai người chơi một nam một nữ phía sau bước đi gót chân không chạm đất, bắt đầu bay lên. Ngày hôm nay đã chết hai người. Trần Thải Tinh trong lòng chìm xuống, không biết chết thêm người tới khi nào, trước mắt không tìm được đầu mối gì cả. Hôm nay mặc dù khó đi, nhưng tất cả mọi người đều cố gắng, nhà gỗ ấm áp cùng cơm canh nóng đang chờ mọi người. Trước khi trời tối đã tới nơi nghỉ ngơi. Vừa vào nhà gỗ, Trần Thải Tinh đếm treo chỉ có mười bốn cây nến, bằng số người chơi cùng tiến vào. Một nam một nữ người chơi kia còn chưa chết. Có người thừa dịp trời chưa tối liền cùng nhau đi WC, lúc về mang theo một bình tuyết, dự định nấu nước lau người. Nhìn qua liền biết là oldbie. Nhóm newbie đang ăn cơm, chờ ăn no ngồi ở một bên lò sưởi sưởi ấm. Nước trong nồi biến thành nước nóng, nữ newbie bĩu môi, biết đến Nguyên tiên sinh nấu nước rửa mặt cho thai phụ, chua lòm liếc nhìn thai phụ, thai phụ đang cởi áo khoác, ngồi ở trên ghế cắn hạt dưa, dưới ánh nến tôn lên khuôn mặt nhỏ như bàn tay, mi mục xinh đẹp như vẽ, hai ngày mệt nhọc cùng gió tuyết không ảnh hưởng đến nhan sắc của cô, ngược lại như thêm một loại xinh đẹp điềm đạm đáng yêu khiến người không nhịn được thương tiếc. Càng chua. “Kể chuyện xưa đi.” Nguyên tiên sinh nói. Một người trong đó chỉ Trần Thải Tinh ngồi trên ghế nói: “Tại sao cô ta không ngồi cạnh lò sưởi?” “Bởi vì tôi thích.” Nguyên tiên sinh lạnh lẽo nhìn sang, “Còn có vấn đề gì không?” Người chơi cảm nhận được sát ý. Thời khắc này Trần Thải Tinh thật sự cảm thấy được mình chính là Ðát Kỷ, Bao Tự, nhìn người chơi nam thăm dò cậu, chính là người mắng cậu không đạo đức ném rác lung tung. “Anh tên gì?” “Mưu Cương.” Mưu Cương sắc mặt khó coi, đề phòng liếc nhìn Nguyên tiên sinh, hỏi: “Làm sao?” Trần Thải Tinh từ trên ghế đứng dậy, cười híp mắt đến một bên lò sưởi ngồi xuống, “Không làm sao.” Hắn cầm vỏ hạt dưa trong tay ném vào bên trong lò sưởi, liếc nhìn Mưu Cương cùng người chơi nữ bên cạnh, đó là người có thể nhìn thấy quỷ. Hai người này một sáng một tối nhìn lại đây, lên tiếng làm quen.”Em gọi Nguyên Tinh, chị gái này tên gì?” “Thẩm Huyên.” Mưu Cương cùng Thẩm Huyên chờ thai phụ nói tiếp, kết quả đối phương thật giống như chỉ chào hỏi, hỏi xong tên liền thôi. Một bên lấy ra túi hạt dưa, vừa tiếp tục cắn ‘tách tách’ vừa nói: “Đều nhìn tôi làm gì? Chuyện xưa trước khi ngủ nha, vậy tôi kể trước?” “Ngày hôm qua là cô kể trước, đêm nay để tôi trước đi.”Một người chơi oldbie cười híp mắt nói. Trần Thải Tinh miệng không ngừng cắn hạt dưa, “Được nha, anh trước đi.” Cậu biết đối phương đang nghĩ gì, cho rằng Nguyên Cửu Vạn mở cửa sau cho cậu, tưởng người thứ nhất kể chuyện sẽ không xảy ra chuyện. Mà trên thực tế Trần Thải Tinh cũng không biết chuyện xưa cùng người chết có có liên quan hay không. Thực ra, cậu cảm thấy ngọn nến có vấn đề. Tối hôm qua cậu ngồi ở trên ghế. Mưu Cương cũng đoán được. Người chơi oldbie nhìn thai phụ, lại nhìn Nguyên tiên sinh, hai người đều không sốt ruột, chẳng lẽ không phải là người thứ nhất kể sẽ không xảy ra chuyện? Trong lòng hắn không chắc chắn, nhưng chỉ có thể kiên trì kể, còn chưa nói, ngọn nến trên đầu vụt tắt, chỉ còn lò sưởi bùng cháy. Tất cả mọi người sợ hãi co lại thành một đoàn, dựa vào lẫn nhau. Trần Thải Tinh nhìn một lượt, không nhiều không ít mười bốn người, liền ngẩng đầu nhìn ngọn nến trên đầu. Bên trên giống như có thứ gì nằm sấp nhìn bọn họ chằm chằm. Trần Thải Tinh có loại cảm giác này, nhưng thực sự đen thùi một góc, vốn không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Cậu thu tầm mắt lại, phát hiện Mưu Cương đang nhìn cậu, không khỏi nhe răng nở nụ cười, nói: “Nhìn ngưởi ta làm cái gì? Nha ~~ thì ra anh là yêu thích tôi, dọc đường cố ý tìm việc muốn làm tôi chú ý.” Mưu Cương: Tôi không phải, tôi không có cô đừng nói bừa. “Kể chuyện xưa, nhanh lên.” Nguyên tiên sinh thúc giục. Trần Thải Tinh bĩu môi, không tiếp tục đùa giỡn, nhìn người chơi oldbie thứ nhất bắt đầu kể chuyện. “Ngày trước có một ma nữ tên là Tiểu Hoa, một hôm Tiểu Hoa quên đường về nhà, đi tới một nơi không có người….” Chuyện xưa kể lung tung rối loạn, không liền mạch, nhưng không ai quan tâm, chỉ cần giống câu hỏi, có quỷ là được. Mọi người thay nhau kể, Trần Thải Tinh vừa ăn vặt, vừa để ý mỗi lần một câu truyện kết thúc, đỉnh đầu treo nến sẽ nhẹ nhàng lay động, theo trình tự, phương hướng chính là từ người thứ nhất kể chuyện bắt đầu di chuyển. Thứ bên trên theo câu chuyện tìm người. Đến lượt Trần Thải Tinh, Trần Thải Tinh suy nghĩ một chút, Nguyên tiên sinh ngồi trong góc liền thành vai nam chính. “Ngày xưa có một đôi tình nhân, họ cùng bạn bè đồng thời lên Núi tuyết, vừa mệt vừa buồn ngủ, chịu đói chịu rét, cuối cùng tới được nhà gỗ nhỏ, trong khi tất cả mọi người đang ngủ, thiếu niên mơ giấc mộng, trong mộng bạn trai đầy người là máu tìm tới cậu, nói cho cậu biết, thứ ngủ bên cạnh cậu không phải là người mà là quỷ, vẫn luôn biến thành mặt của hắn lừa cậu, thiếu niên bật tỉnh, không chút suy nghĩ liền xuống tay, nam quỷ liền thành quỷ thái giám…” Trần Thải Tinh nói xong liền thở dài. “Chuyện lung tung rối loạn gì vậy, tình nhân sao lại là hai nam nhân? Còn có bạn bè cùng lên Núi tuyết đâu rồi?” Trần Thải Tinh chống cằm, cười hì hì nói: “Tôi nói chính là một đôi nam tình nhân, còn mấy người bạn, anh đoán xem bọn họ là người hay quỷ?” Người hỏi nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, xoa xoa cánh tay, nói: “Tôi không biết.” Có người thúc giục người tiếp theo. “Xem ra mọi người rất thích chuyện của tôi.” Trần Thải Tinh chống cằm, nhìn về phía vây quanh người chơi, cười hì hì nói: “Các người hãy tưởng tượng mặt thái giám nam quỷ là Nguyên tiên sinh, có phải sẽ không sợ nữa? Đặc biệt có phong cách phim thần tượng?” Các người chơi nữ:… Phim thần tượng chó má, nam chính là thái giám, còn lãng mạn chỗ nào. Nhưng lại nghĩ một chút, đừng nói Nguyên tiên sinh là thái giám, chính là làm người tàn phế, người thực vật đều tốt đẹp. Đồng thời nghĩ trong lòng, tất cả mọi người đều cho là Nguyên tiên sinh sẽ tức giận, mà đợi nửa ngày cũng không thấy Nguyên tiên sinh tức giận, trong lòng nghĩ thầm thai phụ đều nói hắn là thái giám, vậy mà Nguyên tiên sinh còn có thể nhịn? Thực sự là trâu bò. Không đợi được trò hay, đành phải tiếp tục kể chuyện xưa. Trần Thải Tinh chú ý tới đèn trên đỉnh đầu nhẹ nhàng lay động lúc cậu kể chuyện tình nhân lên Núi tuyết, thời điểm cậu nói Mưu Cương, Thẩm Huyên còn có hai người chơi nam kể chuyện đầu tiên vẻ mặt mỗi người khác nhau, nhưng đều đang quan sát cậu. Cho bọn họ nhìn, quỷ này trốn quá kỹ, chỉ có thể đặt bẫy. Đến lượt một nam một nữ người chơi buổi chiều bị thương kể chuyện, chong đèn hơi rung nhẹ, ánh lửa chiếu lên mặt hai người, hai người như lộ ra nụ cười nhàn nhạt, vừa kể chuyện quỷ vừa cười, có vẻ đặc biệt quỷ dị. Chuyện xưa kể xong, đèn bật sáng. Ban đầu có mười bốn ngọn nến, giờ chỉ còn mười hai ngọn. Trần Thải Tinh nằm ở trên ghế đắp chăn, nhìn hai người chơi nam nữ nọ cùng mọi người chui vào chăn, nhỏ giọng cùng người khác tán gẫu nói chuyện, kể chuyện xưa không phải điều kiện phát động tử vong, đây chỉ là ngụy trang, chỉ có người bị chảy máu ban ngày mới bị. Có thứ gì đó xen lẫn vào đoàn người. Cố ý bày trò. Điều kiện tử vong đơn giản, nói rõ độ khó trò chơi không hề thấp. Ngày mai —— Trần Thải Tinh có dự cảm, ngày mai sẽ tắt ba ngọn đèn
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]