Editor: Maris
Mặt trời xuống núi, khói từng đợt bốc lên từ từng căn nhà trong thôn xóm.
Người nhà Gia Đề rất ít, gồm Gia Đề cùng hai đứa con trai, đứa con lớn nhất khoảng chừng hai mươi, đứa út xấp xỉ mười bảy mười tám, hai người đều rất trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện, làn da cháy nắng đen thui, gầy như que củi.
Nhà này không có nữ chủ nhân.
Trong nhà bừa bộn, vật dụng, chất đống ở góc phòng trong nhà, trong sân không có trồng rau nuôi gà.
Trần Thải Tinh rất nhanh đã đói bụng, vừa tới giờ cơm, mùi thơm của cơm và thức ăn ở cách vách bay lên dường như đang nhắc nhở cậu. Vì vậy cậu mang theo Nguyên Cửu Vạn đi xuống lầu ăn cơm, đến lầu một, đứa con lớn đang bổ củi ở trong sân, Gia Đề làm nghề mộc, đứa út hỗ trợ.
Trong phòng bếp, bếp cùng nồi đều lạnh băng, không có chút độ ấm nào cả.
Trần Thải Tinh: …
Hắn chẳng lẽ thật sự không xứng được ăn cơm?!
“Chú ơi, cháu đói, khi nào chúng ta ăn cơm ạ?” Trần Thải Tinh nói xong, nhìn ba cha con dáng người thô to cao lớn, sợ họ tùy tiện mà nấu cơm canh nhạt nhẽo, không biết xấu hổ vịn eo, xoa lấy bụng bia, ngượng ngùng cười cười nói: “Hết cách rồi ạ, cháu là một thân mà hai người ăn, còn có em trai của cháu, nhóc này đang trong thời gian phát triển, cần thứ gì đó bổ dưỡng.”
Gia Đề ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, ném đi mảnh gỗ trong tay, nói: “Con trai lớn đừng bổ nữa, đi làm cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-trong-game-than-quai-sinh-banh-bao/1808595/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.