Chương trước
Chương sau
Edit: Niên
Beta: Kyririn
Tô Tử Khanh mím môi thương lượng với Tần Nam, “Mặc dù như thế nào đi nữa thì Mao Mao cũng là đồng đội của em, thương thế của cậu ta cũng sẽ ảnh hưởng đến quá trình chơi trò chơi, cho nên….”
Tần Nam cảm thấy Tô Tử Khanh nói cũng có lý, liền gật dầu, rút dao phẫu thuật ra, hung hăng đi tới, “Ta giúp ngươi xem.”
Mao Mao: “??!”
“Này! Chờ một chút! Đừng tới đây! Tôi có thể đứng dậy được!” Mao Mao liền đứng lên rồi nhảy một điệu múa clacket. Không chỉ chân không sao mà tinh thần cũng phấn chấn lên.
Tô Tử Khanh há hốc mồm, cảm thấy thật là cạn lời.
Tần Nam thấy vậy, quay lại ôm cậu, ánh mắt sáng lên vài phần.
Nhìn kìa, cậu ta không sao.
Tô Tử Khanh: “…”
Không tiếng động thở dài, sờ sờ đầu mấy cái rồi cho qua mọi chuyện.
Nhìn nam nhân không chút biểu cảm đứng ở bên cạnh, Tô Tử Khanh đột nhiên sững sờ, Tần Nam là Boss lớn trong bộ phim kinh dị này, phim kinh dị này lại liên quan đến những sự kiện chết người, chẳng lẽ Tần Nam là kẻ đã giết người hết lần này đến lần khác?
Tô Tử Khanh đột nhiên cảm thấy có chút khó nói: “Tần Nam, anh là kẻ giết người sao?”
Tần Nam lắc đầu, “Không phải. Sự tồn tại của anh là do yêu cầu của trò chơi, không liên quan đến cốt truyện.”
Khi nghe Tần Nam nói như vậy, Tô Tử Khanh hiểu rằng là chơi trò chơi từ góc nhìn của thượng đế.
Chỉ cần anh ấy không phải là kẻ giết người là được.
Đang nói chuyện, Tần Nam đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà, sốt ruột cau mày, nắm chặt tay Tô Tử Khanh.
Tô Tử Khanh nhạy bén nhận ra có đều gì đó không ổn, nhưng khi nhìn theo tầm mắt của anh thì lại không thấy gì.
Tô Tử Khanh hỏi: “Anh phải đi sao?”
Tần Nam có chút cứng ngắc gật đầu: “Lần sau…”
Đối với Tô Tử Khanh mà nói, có thể nhìn thấy người mình quen thuộc nhất ở một nơi hoàn toàn xa lạ như thế này đã là một món quà siêu tuyệt vời, cho dù không thể ở bên cạnh cậu mọi lúc, cậu cũng có thể hiểu được điều đó, vì vậy cậu nói: “Không sao, anh bận thì cứ đi đi.”
“Chờ anh.” Tần Nam trịnh trọng hôn lên môi cậu, hơi thở lạnh lẽo chậm rãi biến mất.
Làn đạn lại trở nên điên cuồng vì nụ hôn này.
[Ỏ ỏ ỏ ỏ x3,14!!!! Không mosaic! Không hài hòa! Không lag! Để yên cho tui chụp màn hình!!!]
[Đã khóa rồi! Khóa cặp này cho tôi! Đưa lên đầu cho tôi!*]
*Nguyên văn:按头小分队给我上Ấn đầu phân đội nhỏ cho ta thượng.
[Tôi rất muốn mấy bộ phim truyền hình thần tượng giả tình kia đi qua xem thử, thế nào gọi là kẹo!!! Ai da, mặc dù bà già tôi đây bị viêm họng, nhưng mà...đừng dừng lại.]
…..
Số lượng làn đạn bên Mao Mao cũng đã tăng gấp đôi so với trước đây, nhưng hầu hết trong số chúng là –
[Đánh dấu ghế VIP tối cao.]
Mao Mao: “…”
Thật xin lỗi*, tôi căn bản không dám nhìn dù chỉ một chút, có được không?!
*  沃日- Ốc ngày (qt):chỗ này là cảm thấy bất ngờ với biểu hiện của làn đạn, hoặc là không đồng tình.
Dưới ánh mắt đằng đằng sát khí của Tần Nam, nhìn bọn họ thể hiện tình cảm, mấy người nghĩ tôi có dũng khí đấy sao?
Mao Mao trợn mắt cố nén xúc động, cười mỉa đóng làn đạn lại.
Mao Mao ôm ngực, fans hâm mộ đều muốn phản động cả rồi, đau tim qué.
Sau khi Tần Nam rời đi, Tô Tử Khanh có chút không cao hứng, vừa lúc bây giờ là ban ngày, sẽ không có quỷ quái xuất hiện, cậu muốn quay về nghỉ ngơi, nhưng vừa quay đầu liền thấy sắc mặt gần như nhăn lại với nhau của Mao Mao, nghi hoặc hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Mao Mao tức giận nói: “Gâu!”
Tô Tử Khanh: “……?”
‘Lạch cạch’
Đèn trong phòng đột nhiên tắt, hai người sửng sốt, vội vàng quay người lại thì thấy Linh Vô một thân tây trang màu đen cùng căn phòng tối tăm hòa làm một, chỉ có một cái đầu lơ lửng trên không trung, trông vô cùng dọa người.
Linh Vô ngơ ngác hỏi: “Mấy người đang làm gì thế?”
Mao Mao bị dọa cho cứng giọng đến nửa ngày, rốt cục nghẹn ra được hai chữ, “ĐM....!”
*Ta dựạ(wu·cao): bằng nghĩa với ĐM.
Mao Mao trợn tròn mắt, chồm tới muốn mắng hắn một trận, “Anh trai ơi, anh làm gì vậy? Cho dù là đêm trăng lớn, nhưng anh cũng quá đáng sợ … A?!” Đột nhiên, Mao Mao dừng lại, duỗi tay ra sờ soạng mới phát hiện Linh Vô… không có thân thể?
“…” Mao Mao đờ đẫn, nuốt nước bọt làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, chậm rãi lui đến bên cạnh Tô Tử Khanh.
Vừa chạm được tay Tô Tử Khanh, Mao Mao đã lắc cậu một cách điên cuồng, “Linh Vô không có cơ thể!!!! Chỉ có đầu anh ta đang bay lơ lửng kìa!”
Linh Vô nói: “Đừng sợ, tôi không muốn thương tổn mấy người.”
Mao Mao: “Tôi khinh*! Tin anh mới là lạ!” Nếu đã biến thành bộ dáng của linh hồn, cũng có nghĩa là anh đã tiến vào phe của NPC. Để tồn tại, Linh Vô không phải là loại người hiến thân cho người khác!
*Ta phi! - Thường thấy trong mấy bộ phim
Linh Vô: “Tôi đã tìm được một manh mối rất quan trọng.”
Tô Tử Khanh: “Ồ.”
“…Cậu không tò mò sao?” Linh Vô nghĩ rằng sau khi hắn đưa ra manh mối này, Tô Tử Khanh sẽ liền đưa ra lời đề nghị hợp tác, hiện tại hắn cùng phe với NPC, nếu tiếp tục chơi, hắn sẽ không thể ở lại và nhận được phần thưởng, nói cách khác là chơi không ra gì, chỉ tổ tốn thời gian một cách vô ích, nhưng hắn không muốn điều này, vì vậy hắn đã tìm đến Tô Tử Khanh.
Tô Tử Khanh nhún vai, “Không có.”
“Manh mối của tôi, ngoài tôi không ai biết cả, chưa chắc gì đã có ai tìm được.” Linh Vô lại lên tiếng lần nữa, trực tiếp chặn lại các con đường phía sau.
Tô Tử Khanh còn chưa lên tiếng, Mao Mao đã trực tiếp đáp trả lại: “Ha, Tô Tử Khanh chúng ta sẽ quan tâm chút manh mối này sao?”
“Anh có biết thế nào là chỉ cần có chồng là không sợ không? Đó là… Ối đậu xanh*! Ai đánh tôi?!” Mao Mao vội quay đầu lại, tay che sau đầu, không có gì xảy ra, nhưng lại bị đánh một cách lạ kỳ, Mao Mao có chút kinh hãi, đến gần người Tô Tử Khanh…
*Ta thảo: nó giống với uta thao á mn. - ai mà xem mấy bộ H nhiều thì biết thao là gì mà để từ thao thì không hay mà dịch đúng thì hơi bậy. Đậu xanh trong đậu xanh rau má
Trước khi cậu kịp định thần chuyện gì đang xảy ra thì Mao Mao lại bị đánh, Mao Mao: “Chết tiệt! Lại đánh tôi nữa!”
Tô Tử Khanh cũng cảm thấy có chút kỳ quái, không nhìn thấy cái gì cả, chỉ có Mao Mao không ngừng kêu gào ở đó.
Bọn họ không nhìn thấy, nhưng fans trên làn đạn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mức độ phổ biến của phòng phát sóng trực tiếp của Tô Tử Khanh đang tăng đều đặn, con số đã tăng lên hơn 400.000.(40 vạn)
[Tôi đã thấy Boss dùng con dao mổ này ở phòng phát sóng cuối cùng của nữ sreamer khác và dùng nó để cắt hộp sọ cô ấy… Vậy ai có thể giải thích cho tôi tại sao ở phòng phát sóng này Boss lại dùng dao mổ gõ đầu streamer?? Tôi là ai?? Cần một lời giải thích…]
[Ahhhhh! Boss, dao mổ quay lại! Giết cậu ta!]
[Mao Mao, mẹ không cứu con được nữa rồi, sợ hãi kiếm người ôm nhưng lại ôm sai người, đụng vào người đã có chồng, chao ôi!]
Mao Mao liếc nhìn làn đạn liền thấy được bình luận như vậy, lập tức mồ hôi lạnh toát tuôn rơi, cậu lập tức buông ra, nhanh chóng thả tay lui về phía sau liên tiếp ba bước, liền đợi một hồi, quả nhiên không có người nào đánh cậu ta.
Tô Tử Khanh nhìn mà thấy buồn cười, đang muốn cười, thì cảm thấy có một thân thể lạnh lẽo dán lên người mình.
Tô Tử Khanh nghi ngờ quay đầu lại, không thấy gì cả, nhưng khí tức quen thuộc cho cậu biết nam nhân kia đang đứng sau lưng, vòng tay qua ôm lấy eo cậu.
Lỗ tai Tô Tử Khanh đỏ bừng, cậu khẽ cau mày, tức giận nhìn về phía sau.
Cùng lúc đó, làn đạn im bặt trong chốc lát, điên cuồng nổ tung.
[Ahhhhhh! Boss, tay của anh đặt nơi nào thế?!!!]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.