Chương trước
Chương sau
Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
Mẹ nó, cái gì mà truyền thụ kinh nghiệm, sự đáng khinh trong mắt anh ta đều sắp ngưng tụ lại rồi đó, được chưa? Cảm giác lập tức nó phải ào ào chảy xuôi ra, có tâm tư gì ai cũng biết hết.
Đáng khinh nhờn đến mức làm người ta buồn nôn, Sở Tu làm ánh mắt cảnh cáo anh ta, sau đó chủ động kéo ra khoảng cách. Ở tình thế không rõ dưới tình huống, tốt hơn hết là không nên chủ động chém người chơi khác.
Sở Tu rút lui ngược lại làm người nọ được một tấc lại muốn tiến một thước: “Em có chịu không nào? Trên người anh còn có hai cái đạo cụ nữa đó, nếu đêm nay em chịu tới, chẳng những có thể truyền thụ kinh nghiệm cho em, mà còn có thể chia cho em một cái đạo cụ. Chắc là em biết đạo cụ ở phó bản quan trọng đến nhường nào ha? Người bình thường không có dư thừa tích phân để đổi đạo cụ tốt đâu.”
Anh ta cười hắc hắc, tựa hồ đã nhìn thấy cảnh Sở Tu nhào vào trong ngực anh ta, gương mặt chậm rãi dán lại, Sở Tu không nhúc nhích đao, chỉ là cầm lấy cái nĩa trên bàn để ở trên mặt anh ta, cách mí mắt anh ta đại khái chỉ có mấy cm: “Cút.”
Biểu tình người đàn ông lập tức cứng đờ, phỏng chừng không ngờ rằng Sở Tu lại không cho anh ta mặt mũi như vậy, còn kêu anh ta cút, vẻ mặt của anh ta bởi vì quá mức cứng ngắc, thậm chí có vẻ hơi dữ tợn, ánh mắt nhìn Sở Tu tràn ngập âm ngoan.
Sở Tu mặt vô biểu tình: “Anh còn muốn tôi nói lần thứ hai à? Cút!”
Người đàn ông đê tiện chậm rãi rụt đầu lại, ánh mắt càng ngày càng oán độc, phỏng chừng là đã ghi hận Sở Tu. Sở Tu tất nhiên là không để bụng, kết quả tệ hại nhất chính là gã này dám ngáng chân Sở Tu, Sở Tu không ngại tiễn anh ta một đoạn đường.
Sở Tu cũng không phải là loại người dễ tính, lúc nên động thủ cô tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.
Có thể lúc này anh ta nhặt về một cái mạng, bất quá là bởi vì Sở Tu còn chưa rõ quy tắc cửa phó bản này.
Người đàn ông đê tiện làm cái khẩu hình "chờ tao", lại chậm rãi dịch ghế trở về vị trí cũ, nhưng tỉnh thoảng lại dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá Sở Tu.
Sở Tu yên lặng đợi một hồi, phía dưới vẫn là ồn ào, quản gia rốt cục cũng xuống lầu, vẻ mặt rất ngưng trọng, tựa hồ vẫn có chút kinh hãi: “Chết người rồi…”
Toàn bộ trong phòng khách lập tức an tĩnh, người nói chuyện đầu tiên cư nhiên là người mập mạp, anh ta thở hổn hển hoạt động thân thể, mặt hướng tới quản gia: “Có thể nói hơi chút rõ ràng một chút hay không, là ai đã chết?”
Sắc mặt quản gia thoạt nhìn còn có hơi tái xanh, ông ta chậm rãi nói: “Chủ nhân của tôi… Ở trong phòng ngủ bị…”
Lúc này đương nhiên ngồi trong phòng khách là không được, sôi nổi kêu muốn đi lên coi một chút, phó bản đã bắt đầu rồi, bọn họ không thể buông tha bất luận một cái manh mối nào.
Sở Tu cũng đi lên theo, cộng thêm quản gia là 11 người, tràn đến cửa phòng ngủ của chủ nhân lâu đài, vừa tới cửa liền ngửi thấy mùi máu tanh, cửa phòng vẫn mở hiển nhiên là do lúc nãy quản gia mở ra. . Chap mới luôn có tại || TRЦмtrцуe n. M E ||
Sở Tu không phải là người đi nhanh nhất, nhưng cũng không phải là người chậm nhất, đứng ở trong đám người, có thể nhìn thấy toàn bộ tình huống trong phòng ngủ.
Cả phòng ngủ đều là máu, chủ nhân lâu đài cổ nằm ở trên giường, đầu thân chia lìa, tấm chăn trắng tinh hoàn toàn bị tẩm ướt, máu trong phòng ngủ thật sự là quá nhiều, căn bản không giống như chỉ có một người có thể chảy ra, nhìn kỹ lại, phía dưới chăn có hơi phồng lên.
Có người đánh bạo tiến lên, xốc chăn ra, sau đó sợ tới mức lộp cộp lui trở về. Bởi vì bên trong chăn còn có ba thi thể, một thi thể là nữ, trong lòng ngực còn ôm hai đứa trẻ, thoạt nhìn chúng cũng không lớn tuổi lắm, một đứa khoảng sáu bảy tuổi, một đứa thì khoảng ba bốn tuổi.
Trong ngực bà chủ có một lỗ máu, hai cái đứa trẻ thì bị một con dao đâm thủng bụng.
Một đám người hút một ngụm khí lạnh, vốn đang nghĩ trông thấy chủ nhân lâu đài cổ, nhìn xem chủ của lâu đài cổ là phong cách gì, người này còn chưa kịp nhìn thấy, lần đầu tiên gặp mặt lại là thi thể cả nhà người ta.
Quản gia cố gắng trấn định ở đó: “Đường ra bên ngoài đã hoàn toàn bị bão tuyết ngăn chặn, hiện tại mọi người ở lâu đài cổ đều có khả năng là hung thủ giết người, bao gồm tôi. Cho nên mọi người đều không thể đi khỏi lâu đài cổ này, phải đợi tuyết ngừng, đường đi bên ngoài mới có thể ra vào, cảnh sát lại đây tìm được hung thủ, những người còn lại có thể rời khỏi đây.”
“Mà trong lúc mọi người ở lâu đài cổ, tất cả đồ ăn đều do chúng tôi cung cấp.”
Mấy người chơi không có một ai nói chuyện, hiển nhiên là bị cảnh tượng này chấn động, lá gan lớn nhất lại là người phụ nữ xinh đẹp hút thuốc lá, cô ấy ghé sát vào để nhìn, rất nhanh đã có suy đoán.
“Miệng vết thương ở cổ của ông chủ rất gọn gàng. Cảm giác là bị vũ khí sắc bén chém đứt, hơn nữa cũng không thấy dấu vết giãy giụa.”
“Miệng vết thương ở ngực bà chủ này, trông như là bị đâm một đao.” Cô ấy rút thanh đao giết hai đứa trẻ ra, sau đó đặt nó trước miệng vết thương ở ngực của bà chủ rồi khoa tay múa chân một chút: “Cảm giác không giống con dao này, miệng vết thương không khớp.”
Lá gan cô ấy thật sự là quá lớn, mấy người khác không ngừng nhíu mày, có một người trẻ tuổi không biết có phải là công việc ở hiện thực có liên quan tới cái này hay không, vẫn luôn nhắc mãi: “Đừng phá hư hiện trường…”
Người bên cạnh liền cười: “Đây chính là ở phó bản, anh thật sự chờ cảnh sát lại đây phá án à?”
Người đàn ông có bím tóc nhỏ cũng nghiên qua nhìn: “Để tôi nhìn một cái, tôi thấy con dao có hơi quen mắt.”
Cô gái thật sự đưa con dao cho anh ta, anh ta cầm nó, lật qua lật lại quan sát, một lát sau mới nói: “Cái dao này rất giống cái loại dao giết heo thời xưa, nhưng mà so với dao giết heo bình thường thì hơi lớn hơn một chút, có thể là nó được chết tạo đặc biệt.”
“Miệng vết thuơng trên cổ người đàn ông này thoạt nhìn không giống như là dùng đao chém, càng như là dùng rìu hơn. Bởi vì sức con người có hạn, tình huống một đao trực tiếp chém rớt đầu người này rất ít thấy. Yêu cầu đao phải sắc bén, sức lực cũng phải rất lớn. Bình thường mà nói thì miệng vết thương của chém đầu sẽ không bằng phẳng như vậy, cảm giác giống như là bị chặt bằng rìu.”
Có người nhịn không được hỏi: “Vì sao anh lại biết nhiều như vậy?”
Người đàn ông đặt con dao lên trên giường, một tay cắm túi: “Ông của tôi là đồ tể (người giết mổ gia súc),từ nhỏ tôi đã xem ông giết heo, sau khi giết xong còn phải tiến hành tách đầu ra, ông ấy có một cái rìu nhỏ chuyên môn dùng để tách khớp xương.”
“Đầu heo thường được dùng để làm các món ăn, phải lọc sạch hết các phần xương. Đầu tiên là dùng dao sắc khoét một đường quanh phần xương, tiếp tục cắt một đường phía trên, một đường phía dưới. Cuối cùng chặt vỡ phần xương, mới có thể lấy phần đầu heo xuống.“
“Tiết kiệm sức lực và thời gian.”
“Tôi đã từng chứng kiến ​​những người không hiểu chuyện này chặt đầu heo, phải dùng loại dao sắc bén đó để chặt đầu heo ba hoặc bốn lần, nên tôi đoán khả năng sử dụng một cái rìu là khá lớn. Bằng không giống như ông nội của tôi vậy, là một đồ tể thuần thục, nhưng là cái loại thuần thục lại thêm tuổi trẻ sức lớn, mới có khả năng chặt đầu bằng một dao.”
Đám người chơi kia không biết mang vào cái gì, sắc mặt trong nháy mắt đều có hơi trắng bệch.
“Tất cả chỉ là phỏng doán thôi, cho nên có ai là pháp y không? Hoặc là sinh viên ngành y cũng được, lại đây xét nghiệm thương tật?” Người mập mạp kia đi chậm nhất, vẫn luôn ở phía sau cùng không chen vào được, anh ta nhảy ên kêu: “Vẫn luôn ở đây đoán mò cũng vô dụng, không có sinh viên y thì cũng có thể tìm hung khí trước mà.”
“Không có.”
“Tôi cũng không phải học y.”
“Không hiểu.”
Một đám các người chơi nhìn qua nhìn lại, cuối cùng đều lắc đầu, vô cùng tiếc nuối.
Sở Tu cũng đang quan sát hiện trường vụ án, thuận tiện còn nhìn quản gia, quản gia thoạt nhìn giống như là công cụ, cũng không ngăn cản bọn họ phá hư hiện trường, chỉ đứng một bên.
Sở Tu nhìn trong chốc lát, đưa ra một cái quan điểm: “Lúc nãy cô gái này đã nói không nhìn thấy dấu vết giãy giụa đúng không? Tôi thấy bà chủ này với hai đứa nhỏ cũng không giống bộ dáng từng giãy giụa, cho nên có phải có khả năng họ đang ngủ giữa chừng bị người ta giết chết, hoặc là nói là bị bỏ thuốc?”
“Dao giết heo! Kỹ xảo chặt đầu thuần thục, có khả năng bị bỏ thuốc… Đệt! Có phải là đầu bếp làm hay không vậy?” Có người nháy mắt ồn ào lên, hơn nữa nghe qua cũng rất có đạo lý.
Trước mắt suy đoán của bọn họ chính là vậy, người giết người có lẽ là thân thể khoẻ mạnh, có được kỹ xảo giết người thuần thục, trong tay có một cái dao giết heo, mà bị bốn người bị giết hoàn toàn không phản kháng.
Dù cho một người trong lúc ngủ mơ bị giết, như vậy ba người khác hẳn là cũng nghe được động tĩnh nên tỉnh lại mới đúng, cho nên bị khả năng bị bỏ thuốc là rất lớn.
Chứng cứ có được dường như đều chỉ hướng về phía đầu bếp, ngay cả quản gia đều nói: “Hiện tại vừa lúc đầu bếp đang ở trong phòng bếp, ông ta vừa mới làm cơm xong, còn chưa rời khỏi, chúng ta đi qua bây giờ hay không?”
“Đương nhiên là phải đi!” Một đám người chơi đi theo quản gia lại hùng hổ đi về phía phòng bếp.
Nhưng mà có vài người lại không rời khỏi phòng ngủ, người phụ nữ hút thuốc, người đàn ông tết bím tóc nhỏ, người đàn ông mập mạp không biết có phải bởi vì chạy không nổi cho nên lười đi hay không.
Và Sở Tu.
Sở Tu cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, cái loại phó bản này, nếu lập tức bắt được hung thủ, thì tiếp theo còn chơi cái gì bây giờ?
Khả năng lớn nhất khi đi tìm đầu bếp chính là đầu bếp đã chết, vì thế mũi tên chỉ về ông ta trong nháy mắt sẽ không còn nữa.
Hoặc là đầu bếp có chứng cứ không ở hiện trường, hoàn toàn có thể chứng minh ông ta tuyệt đối không phải là người động thủ kia, sau đó thoát khỏi hiềm nghi trong tích tắc.
Trực giác nói cho cô biết, trong phòng ngủ này còn cất giấu manh mối khác.
Sở Tu càng muốn tìm được manh mối giấu trong phòng ngủ, đợi khi tìm được manh mối, lại đi phòng bếp nhìn xem cũng không muộn.
Bốn người trong phòng không để ý đến nhau, cũng không quấy nhiễu nhau, đều giống như đi dạo, nhìn chỗ này, xem chỗ kia.
Sở Tu vươn tay muốn kéo tủ đầu giường, trên tủ đầu giường chỉ có một cái đèn bàn, ngoài ra không đồ vật dư thừa nào khác, trong tủ thì không chắc.
Trong găn tủ thứ nhất có một bình thuốc, xem nhãn phía trên hẳn là thuốc trị cảm.
Mở ra cũng không có thấy cái gì không thích hợp, chỉ là viên thuốc nhỏ màu trắng bình thường, không có bất luận hương vị gì.
Cái ngăn tủ thứ hai có một cây bút chì màu và hai bức tranh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.