"Anh ở đâu, anh ở đâu--------------"
Lưu Vũ đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, cậu kinh ngạc mở to hai mắt, ở trong màn đêm cũng lóe thủy quang, lồng ngực phập phồng, thở hổn hển, Lưu Vũ cảm giác hai tay mình đều run rẩy, cậu đưa tay sờ lên cổ, ướt đẫm mồ hôi lạnh, cậu nắm chặt cổ áo, có chút không biết phải làm sao...
"Anh ấy đang tìm mình, anh ấy đang tìm mình..." Lưu Vũ không thể tin mà nhìn bốn phía, tối đen như mực, chỉ có một chiếc đèn nhỏ sáng mờ mờ ảo ảo.
Bỗng nhiên, Lưu Vũ vén chăn lên bước xuống giường, cậu lảo đảo bước ra khỏi phòng, chạy về phía phòng Santa.
Anh ấy đang tìm mình, anh ấy đang tìm mình! Khoảnh khắc tay cậu chạm vào tay nắm cửa, cái chạm lạnh buốt kia dường như đánh thức Lưu Vũ, Lưu Vũ nhanh chóng thu tay lại, thậm chí còn lùi lại một bước. Cậu nhìn cửa phòng, tâm đau đớn không ngừng như muốn lôi cả ra ngoài.
Tiểu Vũ đã đi được vài ngày rồi, nhưng nỗi đau dồn nén trong lòng không thể nào tiêu tán trong tức khắc. Lưu Vũ chậm rãi quay về nhưng cậu lại không muốn về phòng, bất tri bất giác đi đến phòng khách. Lưu Vũ không mang điện thoại, không rõ hiện tại là mấy giờ, nhưng cũng không quan tâm.
Bị đêm tối bao quanh, cảm giác cô độc từ bốn phương tám hướng đổ tới, Lưu Vũ ngồi ở trên ghế sô pha mà phát ngốc, cậu liền nghĩ tới thanh âm vừa rồi bên tai, cậu nghe rõ ràng, là Santa, thật sự là Santa, anh kêu tên của cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-the-gioi-khong-co-em/4153426/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.