Ánh nắng sớm mai xuyên qua khe hở của rèm cửa rọi vào, chiếu xuống sàn nhà tạo nên những vệt sáng rực rỡ. 
Điện thoại trên tủ đầu giường báo thức kêu leng reng không ngừng, Tống Thần mệt mỏi □□, tay từ trong chăn duỗi ra quơ lung tung, cuối cùng chạm vào điện thoại lập tức nhấn tắt. 
Bị đánh thức, ý thức cũng bắt đầu chậm rãi quay trở lại, vài hình ảnh kích thích hiện ra chiếu lại trong đầu. 
Tống Thần mơ mơ màng màng dần dần trợn to mắt, vẻ mặt xanh xao. 
Toang, cậu thật sự là một tên biến thái. 
Thế mà dám đối xử với Trần Lãng thế này thế kia trong mơ. 
Mặc dù không phải lần đầu tiên mơ thấy Trần Lãng, nhưng là lần đầu tiên mơ thấy quy mô lớn* như vậy. 
(*) Mô tả quá rõ ràng 
Đã xảy ra chuyện gì? 
Người trẻ tuổi đầy sức sống và nhiệt huyết, dễ bị xao động, cậu có thể hiểu. 
Nhưng này cũng quá xao động rồi. 
Đối tượng hết lần này đến lần khác vẫn là Trần Lãng. 
Điều này rất không bình thường. 
Đầu Tống Thần quay như chong chóng, nghĩ đến hành động của Trần Lãng trong khoảng thời gian này. 
Nói không thích, cũng hơi sai sai, nói thích, lại không rõ. 
Chẳng lẽ lại…là mình thèm muốn cơ thể cậu ta?! 
Tống Thần thành công hù dọa bản thân, tay ôm ngực lòng vẫn còn hãi, “May mắn chỉ là mơ may mắn là mơ.” 
“Cậu mơ cái gì?” 
Giọng nói trầm thấp quen thuộc từ trên đỉnh đầu truyền đến, mang theo chút mỏi mệt. 
Là Trần Lãng đang nói. 
Ông đây chắc chắn đang nằm mơ! 
Tống Thần kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-the-gioi-binh-thuong-phan-hoa-thanh-omega/464841/chuong-17.html