Thẩm Tư An vừa nãy có nhìn thấy Phó Kỳ Hâm ở trên sân thượng. Cậu ta quan sát mọi người, không có ai chú ý liền rời đi. Lên đến phía kho dụng cụ ở gần sân thượng, Thẩm Tư An liền ngó vào bên trong. Có tiếng nói phát ra.
"Bé mèo ơi, mau ra đây đi, anh không hại bé đâu..."
Phó Kỳ Hâm phát hiện bé mèo khi nãy vì hoảng sợ nên đã chạy vào trong nhà kho này. Cậu cũng vì muốn cứu bé mèo ấy ra mà vào tận trong đây, đồ đạc mọi thứ đề xếp bừa bộn, bé mèo vàng kia cũng mắc kẹt trong những tấm lưới trắng.
"Đợi anh một chút, anh sẽ vào trong gỡ lưới ra."
Thẩm Tư An nhếch khóe miệng mỉm cười, đúng là ông trời cũng giúp cậu ta. Cơ hội tốt thế này, cậu chắc chắn sẽ không bỏ phí. Thẩm Tư An chầm chậm đóng lại cánh cửa, chốt ở bên ngoài thật chặt sau đó ung dung rời đi.
Phó Kỳ Hâm chật vật mãi mới cứu được bé mèo vàng ấy ra khỏi mớ hỗn độn. Cậu xoa xoa đầu trấn an nó rồi đi ra ngoài cửa.
"Nhóc nghịch ngợm, sau này không được chạy lên đây nữa, biết chưa?"
Cánh cửa đột nhiên bị đóng lại làm cho Phó Kỳ Hâm cảm thấy kỳ lạ. Cậu nhớ khi nãy rõ ràng không có đóng, chẳng lẽ là do gió?
"Sao lại đóng rồi..."
Cậu lấy tay đẩy cửa, cảm thấy cưng cứng, cậu lại đẩy thêm một lần nữa.
"Bị... bị khóa rồi..."
Phó Kỳ Hâm xanh mặt đập cửa, rốt cuộc vẫn không có động tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-tam-co-a-quy-ke/2918443/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.