Mấy cái cách ấu trĩ này Ngọc Cẩm Ninh cũng không tin cho lắm, chí ít là với Dữ Quân Phàm. Nhưng không thử không biết, cậu cũng xắn tay vào làm.
"Ấy, cái này đừng rắc tiêu, Dư Niên không ăn được tiêu." Tình tiết này trong cốt truyện Phó Kỳ Hâm nhớ rất rõ, đến mức khi ở trong tình huống này là vô tri vô giác mà nhớ ra.
Nướng xong thịt, hai người đem theo một vài lon nước ngọt đến. Nhìn hai người mặt ai nấy cũng không được vui, Phó Kỳ Hâm cũng thở dài.
"Các cậu đi cắm trại hay đi săn địch vậy? Mặt cứ cứng ngắc! Nào, mau ăn thịt đi."
Dữ Quân Phàm cũng trở nên vui vẻ và thoải mái khi Phó Kỳ Hâm trở về. Cậu ngồi xuống giữa hai người, Ngọc Cẩm Ninh lựa chọn ngồi ngay cạnh Dữ Quân Phàm.
Mùi thịt nướng rất thơm, Phó Kỳ Hâm đã cất công chọn riêng ra những xiên không có tiêu, đưa cho Dư Niên.
Hắn vẫn còn chưa hết khó chịu vì sự xuất hiện của ai đó, chỉ tránh.
"Không ăn."
"Cậu yên tâm, cái này không có tiêu. Những xiên có tiêu tôi đều phân ra hết rồi."
Dư Niên có chút bất ngờ quay lại nhìn, việc hắn không ăn được tiêu cũng chỉ có người trong nhà biết, Phó Kỳ Hâm không ngờ cũng nhớ được, không khỏi khiến hắn có cảm giác kỳ lạ.
Phó Kỳ Hâm hình như không đến nỗi đáng ghét như hắn nghĩ.
Dư Niên miễn cưỡng cầm lấy xiên thịt mà ăn, mùi vị xem ra cũng khá ổn. Dữ Quân Phàm thấy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-tam-co-a-quy-ke/2918118/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.