Chương trước
Chương sau
Dư Niên nhanh chóng đánh lái đi thật xa nơi cắm trại, hương anh túc đặc quánh vây kín trong xe, cho dù hắn có kiềm chế thế nào đi chăng nữa, bản thân vẫn bị hương thơm quyến rũ chết người ấy mê hoặc.

Phó Kỳ Hâm toàn thân nóng ran như lửa đốt, phía dưới không biết từ khi nào đã trở nên ướt đẫm, khó chịu vô cùng. Hương thơm nồng đậm đưa lên, triệt để khiến cho Dư Niên mất đi sự kiềm chế, mũi giày nện chặt xuống chân ga.

Hắn khóa chặt cửa xe, nhào xuống phía sau như một con hồ dữ đói khát, túm chặt lấy cổ áo của Omega đang quằn quại.

"Tên khốn này, nếu cậu đã có nhã ý mời tôi như vậy, đừng trách tôi không khách sáo! Là cậu quyến rũ tôi đấy!"

"A! Dư... ưm..."

Dư Niên túm chặt lấy gáy của Phó Kỳ Hâm, điên cuồng đưa đầu lưỡi ấm nóng vào trong khoang miệng nhỏ, cố gắng cậy hàm răng cứng ngắc đang cố gắng chống cự kia ra.

"Con mẹ nó! Mở miệng ra!"

Hắn tức giận với cơn bí bách trong người, trực tiếp lột sách lớp đồng phục trắng tinh trên người Omega, trước mặt hắn phơi bày ra một thân thể thơm ngọt đến quyến rũ.

"Không... Dư Niên... đồ xấu xa... hức..."

Phó Kỳ Hâm miệng nhỏ luôn từ chối nhưng cơ thể xinh đẹp lại vô cùng thành thật, cậu khẽ cong người, đem theo mùi hương như một thứ vũ khí lợi hại kích thích ham muốn của Dư Niên khiến hắn ta khóe miệng nâng lên, cười tà.

"Omega, *** *** *** này... cần uốn nắn một chút."



Đầu ngón tay lạnh buốt cộng thêm một chút chai sần chạm lên tiểu đậu đỏ ửng, như một công tắc mà kích thích toàn thân. Phó Kỳ Hâm khẽ rên lên một tiếng đầy ái muội, cơ thể cũng uốn cong thành hình chữ S. Dư Niên không lãng phí cơ hội này, bổ nhào tới đưa đầu lưỡi ấm nóng chiếm trọn lấy khoang miệng ngọt ngào.

Hương vị kẹo sữa thơm nồng lan tỏa nơi đầu lưỡi, ướt át quấn lấy nhau như không muốn rời. Dư Niên chủ động tiến sâu vào trong khám phá mọi nhóc ngách ấm áp. Không khí quanh miệng không có đủ, Phó Kỳ Hâm buộc phải tự cứu lấy bản thân, cậu ngậm chặt miệng, thành công cắn cho cái lưỡi phóng túng ấy biết khó mà lui.

"ĐM! Omega, cậu dám cắn tôi?"

Phó Kỳ Hâm trong giây lát cũng hoang mang, đầu lưỡi kia vừa thoát ra, cậu lại có suy nghĩ muốn thêm chút nữa, nhưng khuôn miệng cứng lại không nói thêm được gì.

Dư Niên lau đi chất dịch như mật ngọt nơi khóe miệng, đôi tay không ngừng nghỉ mà lột hết toàn bộ những gì còn sót lại trên cơ thể mảnh mai kia.

"Không... đừng nhìn mà..."

Phó Kỳ Hâm vội dùng tay che đi phía dưới nhưng nào có thể, Dư Niên sớm đã giữ chặt cổ tay cậu lại, ánh mắt còn nhìn xuống rất rõ ràng. Tiểu Kỳ Hâm ướt át phô bày ra trước mặt, đỉnh đầu ửng đỏ đang không ngừng tuôn ra sữa trắng. Nụ cười của Alpha đó dần trở nên biến thái, hắn dùng thắt lưng của mình, nhanh gọn trói chặt hay tay của người kia, giữ trên đỉnh đầu.

"Vật nhỏ, thằng em của cậu đang "khóc" này. Cậu rất muốn tôi dỗ nó, đúng chứ?"

"Không phải... ức... không muốn..."

Hai chân trần nõn nà muốn khép lại nơi tư mật, thế mà cái đầu cứng của Dư Niên lại nhanh hơn, đầu lưỡi vừa bị cắn kia linh hoạt chạm vào nơi đỉnh hồng, ngăn chặn không cho "nước mắt đục" chảy ra.

"A... ức... buông... buông ra đi..."

Phó Kỳ Hâm buông hai tay muốn đẩy cái đầu đáng ghét này ra, cơ thể mẫn cảm lại không ngừng run lên, những ngón tay thanh mảnh nắm chặt lấy lọn tóc, không tự chủ được mà di chuyển theo ý muốn.



"Dư Niên... a... cho tôi... cho tôi ra đi... hức... cầu xin cậu..."

Alpha thú tính không muốn để vật nhỏ như ý, hắn hết dùng lưỡi lại chuyển sang tay, bịt kín đỉnh hồng đang sưng tấy vì bị ứ đọng, miệng hỗn lần lên ngậm lấy tiểu đậu đỏ, từng chút một khuấy động khiến nó căng cứng, tiểu Kỳ Hâm còn có vẻ phình thêm một chút.

"A... Dư Niên... làm ơn... cho tôi ra... làm ơn..."

"Ha, sức chịu đựng kém thật đấy."

Ngón tay vừa mở, dòng sữa đặc quánh như được thời phun ra ồ ạt, thấm đẫm lên cạp quần của người phía trước.

"A!!! Ức..."

Phó Kỳ Hâm được giải tỏa thoải mái đến mức tê người, biểu cảm thực sự không muốn nói là gợi tình. Đỉnh hồng khẽ rung rung lên xuống, đột nhiên lại va chạm vào một vật thể cứng nóng.

Hai mắt nhiễm mờ hương trầm nam tính mở ra, người anh em của Alpha bất ngờ phơi bày ngay dưới hậu huyệt. Hai mắt của Khó Kỳ Hâm mở lớn như không thể lớn hơn, cự long hiện lên sáng rực dường như che lấp toàn bộ con ngươi, mạnh mẽ vươn lên tựa hồ muốn đâm chết người.

"Omega, cậu dám để thứ dơ bẩn ấy dính lên người tôi? Vậy tôi cũng muốn trả lại."

"Đừng mà... Dư..."

"Á!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.