Chương trước
Chương sau
Dư Niên cứng đầu khiến cho cậu cũng phải bất lực, chỉ là vết thương thôi, cũng đâu cần phải dấu diếm như vậy? Cậu kéo cánh tay bị thương của hắn về phía mình, mặc kệ cho hắn có đang tức giận.

"Dù sao cậu cũng vì tôi mà bị thương, đừng có cứng đầu."

"Cậu..."

Phó Kỳ Hâm dùng bông thấm thuốc sát trùng lau lên vết thương, chặn luôn cái miệng hỗn chuẩn bị nói mấy lời khó nghe làm cho Dư Niên nhăn mặt lại.

"Đau! Con mẹ nó cậu nhẹ tay chút đi!"

"A, xin lỗi..."

Phó Kỳ Hâm động tác chậm lại, vội cúi đầu xuống thổi vào nơi vết thương mà Dư Niên đang đau nhức. Từng động tác nhẹ nhàng, tỉ mỉ của Phó Kỳ Hâm bất chợt khiến cho Dư Niên cảm thấy rung động, trái tim bỗng đập nhanh không kiểm soát, mùi hương anh túc cũng khiến hắn bị mê hoặc.

"DM! Cái tên Omega này làm từ cái mẹ gì mà thơm đến vậy... đau cả đầu!"

Rõ ràng bản thân có cảm xúc rất mãnh liệt nhưng Dư Niên hắn không tin vào điều đó, luôn tự chửi thầm trong đầu để lừa dối bản thân.

Phó Kỳ Hâm sau khi sát trùng và bôi thuốc xong liền dùng băng gạc quấn quanh vết thương, còn buộc nó thành một chiếc nơ nhỏ đáng yêu.

"Này Omega, cậu xem tôi là cái gì mà buộc thành như vậy, mau cởi ra!"

Phó Kỳ Hâm vội chặn tay hắn lại: "Đây là tấm lòng của tôi đấy, đừng có mà cởi ra."

"Ấu trĩ!"

"Hệ thống chúc mừng người chơi tích lũy thêm được 100 điểm hảo cảm!"

"Tên Alpha này khó đoán thật. Mồm miệng thì né tránh, nhưng rốt cuộc vẫn là thích được chăm sóc thế này."

Cậu còn chưa xong việc, lấy bông băng thấm thuốc rồi lau lên những vết xước trên mặt của Dư Niên. Ban đầu hắn tránh né vì hơi sót, rốt cuộc Phó Kỳ Hâm lại thổi phù vài cái, gương mặt của hai người cách nhau chỉ vài phân.

Lồng ngực của Dư Niên đập liên hồi, ánh mắt của hắn không ngừng chú ý đến đôi môi căng mọng thơm ngọt kia đang chu lên thổi vào vết thương của hắn, trí não như bị tê dại.

"Cút ra, tôi... tự làm được."



Vành tai của Dư Niên chợt trở nên đỏ ửng, hắn cũng vội đẩy Phó Kỳ Hâm ra, cả gương mặt trở nên nóng ran đến kỳ lạ. Đây chính là lần đầu tiên hắn có một cảm giác lạ lẫm như vậy, còn bị chính mình dọa sợ.

"Cậu... làm sao vậy?"

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không gian ngột ngạt. Dư Niên nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng của quản gia.

"Thiếu gia, mọi việc ổn thỏa rồi."

Dư Niên rất nhanh đã lấy lại trạng thái nghiêm túc.

"Bọn chúng là người của ai?"

"Bọn chúng ban đầu nhất quyết không nói, nhưng sau khi bị dọa dẫm cũng khai ra cái tên Thẩm Tư An."

Dư Niên siết chặt lấy điện thoại tưởng chừng như muốn bóp nát nó, ánh mắt liếc sang phía Phó Kỳ Hâm mang theo đầy sự cảnh cáo khiến cậu có phần run sợ.

Hắn dập máy, vẫn trừng trừng nhìn Omega đối diện. Phó Kỳ Hâm không hiểu chuyện gì, cậu làm cho Dư Niên đau lên rồi?

"Sau này đừng có dây dưa vào tên Thẩm Tư An."

"Thẩm Tư An?"

Nghe đến đây, Phó Kỳ Hâm bĩu môi không vui, Thẩm Tư An với Dư Niên trước kia còn được cả trường đồn là một cặp. Cậu luôn không tin, nhưng bây giờ đột nhiên Dư Niên nhắc đến cậu ta với thái độ gắt gỏng như vậy quả thực khiến Phó Kỳ Hâm có chút không vui.

"Hưm, tôi mới không dám chọc đến cậu ta."

"Nói cái quái gì vậy? Sau này tôi cấm cậu nói chuyện với cậu ta, gặp mặt cũng không được. Còn dám dây dưa với cậu ta, cẩn thận cái mạng nhỏ của cậu."

Dư Niên rõ ràng là muốn cảnh cáo cho Phó Kỳ Hâm chuyện xấu mà Thẩm Tư An làm, kết quả lời diễn đạt lại khiến cho Phó Kỳ Hâm hiểu lầm. Khóe mắt cậu rưng rức, hậm hực đứng dậy rời đi.

"Tôi mới không thèm đụng!"

Phó Kỳ Hâm mang theo tủi hờn bỏ đi, cậu đóng rầm cửa lại khiến cho Dư Niên cũng cảm thấy kỳ lạ. Hắn ngó ra ngoài, lại đi đến cửa sổ nhìn xuống thân ảnh nhỏ bé đang giậm chân rời đi, lên taxi cũng đóng cửa thật mạnh.



Dư Niên hắn chậc miệng, thở dài.

"Omega này, tôi có ý tốt nhắc nhở mà cậu còn có cái thái độ đó?"

...... ...

Cảnh sát lần lượt rời khỏi Thẩm gia, Thẩm Ức phải cố gắng lộ ra một nụ cười công nghiệp, vừa cúi đầu, vừa nói lời xin lỗi với bọn họ. Xe cảnh sát rời đi, Thẩm Ức lật mặt với dáng vẻ tức giận.

Ông ta bước vào trong nhà, liếc nhìn Omega đang quỳ rạp dưới đất, trong lòng dâng lên cơn thịnh nộ.

"Thằng ngu!"

Ông mắng lớn, Thẩm Tư An vừa sợ vừa giật mình mà co người lại.

Thẩm Ức nhịn không nổi cơn tức này, ông ta đi đến gần, dùng gậy chống của mình đánh liên tiếp vào lưng của cậu ta, miệng không ngừng la mắng.

"Ti tiện! Ti tiện! Ti tiện!"

"Thẩm gia thật mất mặt khi sinh ra thứ như mày!"

Thẩm phu nhân ngồi ở bên sót con nhưng lại không dám lên tiếng, bà chỉ cần mở miệng nói dỡ một câu cũng sẽ bị cùng chịu phạt.

Thẩm Tư An cắn chặt răng chịu đựng nỗi đau da thịt, gương mặt hằn lên không ít gân xanh. Thẩm Ức thở dốc, chống cây gậy xuống đất, bước đi những bước khó khăn mà nặng nề.

"Tại sao? Tại sao lại làm ra cái chuyện ngu xuẩn này?"

"Dư gia... thế lực rất lớn, con không muốn cứ nhìn công ty của chúng ta từng bước phá sản..."

Thẩm Ức tức giận đến run người, ông ta giơ chiếc gậy lên cao, nhưng rốt cuộc lại không nỡ đánh xuống.

"Cho dù có phá sản cũng không phải bám chân kẻ khác! Đồ ngu!"

"Thẩm Tư An, nếu mày còn làm ra chuyện ngu ngốc gì nữa, vậy thì Thẩm Ức, cả Thẩm gia đều không bao giờ thu dọn tàn cuộc giúp mày!"

Thẩm Tư An siết chặt tay, một giọt nước mắt oán hận rơi xuống...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.