Thuở ban đầu gặp gỡ, trời luôn đổ mưa.
Dù không phải lúc nào cũng là mùa ẩm ướt nhất, nhưng chính những ngày thời tiết tương tự như vậy, âm u, lạnh lẽo, xám xịt, vừa oi vừa nhớp nháp mới có khả năng khiến nàng đột nhiên chán ghét việc ở một mình.
Lâm Hứa có lẽ cũng vậy, hoặc có lẽ không.
1. Lần đầu gặp mặt, nàng thầm gọi em là nhóc con. Nàng không biết mình đang tự cao tự đại cái gì, cũng chỉ hơn người ta hai ba tuổi, thế mà cứ thích xem học sinh cấp ba như con nít. Nhưng Lâm Hứa lúc đó thật sự giống hệt một cô bé chưa lớn, có đôi mắt chưa hề thấm đẫm thuốc nhuộm ngũ sắc, trong trẻo lại thuần khiết, cắt tóc ngắn láu lỉnh, đuôi tóc ngang tầm cằm, song tóc mái lại bị cắt rất bằng. Nếu là đứa trẻ nhà khác, nàng chắc chắn sẽ đánh giá không chút nể nang: trông hơi ngố. Thế nhưng vì chuyện gói khăn giấy và chai nước, nàng nhìn người khó mà không kèm theo một lớp màng lọc, lại thêm chút tê dại của men say, trong cơn choáng váng lại thấy em có vài phần giống kiểu nữ sinh thời dân quốc sau khi cắt bím tóc. Sợi tóc buông lơi trong gió đêm nhè nhẹ, vì trông mềm mượt và vào nếp quá đỗi ngoan ngoãn nên giống như một đứa trẻ chưa trải sự đời, được bảo bọc rất kỹ. Song nhóc con dường như sợ nàng, cũng là lẽ thường tình. Vì vậy ngày thứ hai nàng có thu mình lại một chút, ngày thứ ba cũng vậy. Nàng không rõ mình bị tật gì, dù đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ro-that-duc/5047083/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.