Tôi lờ đi câu hỏi của Kỳ An, để nó lặng lẽ tan biến như rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Nàng cũng đứng dậy theo tôi, giọng điệu bình thường, "Bữa sáng muốn ăn gì, chị đi làm."
Tôi từ chối: "Không làm phiền chị đâu."
Nhưng Kỳ An chợt cười đầy ẩn ý, "Em cũng biết là không làm phiền chị cơ à, là ai hồi năm nhất chọn môn tự chọn biên tập video, nửa đêm một hai giờ còn chưa ngủ, nhắn tin hỏi chị đầy tội nghiệp cách thêm phụ đề trong Pr thế hửm, là ai ấy nhỉ?"
Tôi tin chắc cứ thế này sớm muộn gì tôi cũng bị nàng chọc tức chết mất, "Sao chị còn lật lại chuyện cũ thế hả?"
Kỳ An cố tỏ vẻ vô cùng khó hiểu, dù qua ánh mắt nàng có thể thấy rõ người này trong lòng đã cười đến không chịu nổi. "Lật lại chuyện cũ gì chứ, chỉ đơn thuần ôn chuyện cũ, tán gẫu chút cũng không được à."
Năm ngón tay nàng luồn qua tóc tôi, lấy dây buộc tóc buộc lỏng hai vòng vô cùng thành thục, thuận tay vỗ nhẹ lên mặt tôi, "Bàn chải mới vẫn để ở ngăn kéo cũ ấy, tự đi mà tìm, lát nữa ăn cơm rồi đi mua sắm với chị."
... ?
"Hình như em chưa từng đồng ý với chị chuyện này mà."
"Đúng," Kỳ An chẳng buồn ngoảnh đầu lại mà đi thẳng vào bếp, "Em cũng có nói với chị đâu, rằng thứ Bảy em sẽ biệt tăm cả ngày không trả lời tin nhắn để ngâm mình ở quán bar, rõ ràng lúc đó đã hứa hẹn ngon lành rồi mà."
Tôi cảm thấy một nỗi bất bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ro-that-duc/5047080/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.