Tống Kỳ Phàm ăn xong chẳng ở lại bao lâu, nhận một cú điện thoại rồi cuống cuồng chạy đi. Tôi hoàn toàn ngớ người, đứng nguyên tại chỗ, đi theo cũng dở mà không đi cũng chẳng xong.
Lần đầu gặp Tống Kỳ Phàm, cô ấy cũng đánh bài chuồn bất thình lình như vậy, rồi nhờ tôi trông giúp Nhiễm Nhiễm. Khi đó, tôi phiền phức đầy đầu, dở khóc dở mếu, nhưng giờ đây tôi lại vô cùng mong cô ấy để Nhiễm Nhiễm ở lại với tôi, không phải tôi trông con bé, mà là con bé ở lại với tôi, bởi một mình ở nhà Kỳ An thì khó mà không thấy ngượng.
Tôi vẫn chưa quen lắm với vai trò hiện tại của mình, cũng chẳng quen với việc ở riêng cùng nàng.
Việc Tống Kỳ Phàm rời đi dường như cũng gói ghém mang luôn cả chủ đề chuyện trò đi mất. Tôi nghĩ mãi không ra vừa rồi đã nói đến đâu, đành giả vờ chuyên tâm chú ý ăn bánh ngọt, đồng thời nung nấu một lý do "đột xuất có việc".
Hậu quả là bị Kỳ An hỏi xoáy: "Có mỗi hai miếng thế này, em định ăn mấy ngày luôn hả?"
Tôi ngước lên nhìn, lúc này mới phát hiện phần của nàng đến nắp hộp cũng chưa mở.
"Sao chị không ăn," Nói xong tôi nhớ tới lời dạy xưa quan tâm quá hóa loạn, lại bồi thêm một câu, "Chị chưa chắc đã ăn nhanh hơn em đâu."
Nhưng Kỳ An rất biết nắm bắt trọng tâm, nàng chẳng thèm để ý đến câu nói giấu đầu hở đuôi của tôi mà nghiêm túc đáp rằng, còn phải uống thuốc đúng giờ nữa.
Trong tôi chợt dâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ro-that-duc/5047069/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.