Tiêu Lâm, cái tên mắt mù này!
Nhìn ta này!
Nhìn ta này!
Tần Phượng Uyển trong lòng điên cuồng hét lên. Nàng cưồng nhiệt như vậy, Tiêu Lâm đương nhiên biết nhưng giả vờ như không thấy, chỉ tập trung vào việc đưa tang.
Tân Phượng Uyển lo lắng đến mức nhảy dựng lên, tên khốn!
Nàng cảm nhận rõ ràng Tiêu Lâm đã nhìn thấy mình!
Chẳng lẽ có thấy mà không nhận ra?
Chắc là hắn không nhận ra nàng! Nếu không, hắn nhất định sẽ cứu nàng!
Ngày xưa nàng rất xinh đẹp nhưng hôm nay nàng lại xấu xí và trông nghèo. khổ đến thế, làm sao hắn có thể nhận ra?
Tần Phượng Uyển tự nhiên nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy có chút may mắn. Hắn không nhận ra nàng cũng tốt, nếu để hắn nhìn thấy nàng lúc này chẳng phải là rất mất mặt sao?
Tân Phượng Uyển hoàn toàn không nhận ra rằng bây giờ nàng đã bắt đầu quan tâm đến ánh mắt của Tiêu Lâm dành cho mình.
Đoàn đưa tang tiếp tục ra khỏi thành, đến một ngã ba, đoàn của Tiêu Lâm tách khỏi đoàn của Tân Phượng Uyển.
Gã giang hồ nhìn thấy Tiêu Lâm đi xa, ôm bụng cười lớn: "Rác rưởi! Vợ hắn ở ngay dưới mũi hắn, vậy mà hắn cũng nhìn không ra!"
"Không phải tên ngốc thì là gì!"
"Ôi, Tần tiểu thư, có một người chồng như vậy có ích gì? Hay là cô đi theo ta đi?"
'Tân Phượng Uyển mặt đỏ bừng trước sự khinh thường cùng lời trêu chọc của đám giang hồ, một đám nam nhân thấp kém lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3481639/chuong-327.html