Tiêu Lâm nói nghỉ là đặt mông xuống thưởng trà, khiến Mỗ Cửu kinh ngạc. đến nỗi răng đánh vào nhau lập cập: "Chủ nhân, những kẻ đó đã chuẩn bị trước rồi mới tới bắt cóc nương tử của chủ nhân..."
"Đừng lo lắng”.
Tiêu Lâm cười lạnh, Tần phủ không phải muốn đoạt lại binh phù sao?
Đám người Nguy giám quốc muốn đánh cắp binh phù nhưng không thành công nên đương nhiên sẽ nghĩ ra cách khác để lấy bằng được. Thôi thì cứ để
nhà họ Tần chịu khổ một thời gian.
Khi bọn họ đã tuyệt vọng, Tiêu Lâm an táng xong Văn giáo dụ thì sẽ quay lại xem náo nhiệt.
"Thúc tổ, thúc tổ còn định quay lại Tân phủ sao?"
Dịch Quy kinh ngạc mở miệng, trước kia Tiêu Lâm đã quyết tâm ly hôn với Tân Phượng Uyển. Nếu có thể sống ở nhà họ Tiêu, hắn sẽ không bao giờ vào Tân phủ.
Hiện tại Tiêu Lâm không chỉ muốn trở về Tân phủ, còn muốn ở lại Tân phủ?
Tiêu Lâm gật đầu, nếu hắn đã hứa với Tần Bát Phương sẽ bảo vệ Tân phủ và Tân Phượng Uyển thì hắn phải thực hiện nghiêm túc.
Nếu sau này không bận đối phó với Tân Phượng Uyển nữa thì hắn sẽ nạp thêm mấy mỹ nữ trẻ đẹp làm thiếp, như vậy cũng quá được rồi.
"Chủ nhân, Muội Hỷ mang cơm tới rồi”.
Mấy ngày nay Tiêu Lâm đều ở Thanh Viên thư phòng không về nhà nên Tiêu phủ phái nha hoàn đến đưa cơm.
Bình thường là Vân Quả và Thanh Quả, nhưng hôm nay hai cô gái có việc bận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3481634/chuong-322.html