"Bốp!"
Tiêu Lâm quay đầu lại thì một cái tát nữa dội đến!
"Ngươi còn dám trừng mắt nhìn! Có biết phép tắc là gì không? Vãn bối gặp trưởng bối thì nên cúi đầu xuống! Cụp mắt xuống!" Tân phu nhân nghiến răng nghiến lợi, từ khi Tiêu Lâm vào phủ làm cô gia, Tân phủ không được một phút yên bình!
Bà ta vừa từ cửa đi vào, thấy mọi người bàn tán chuyện của vương phi liền nổi giận đùng đùng tát Tiêu Lâm hai cái: “Ngươi còn cho rằng trong phủ chưa đủ hỗn loạn sao? Chỉ dẫn đường cho người khác cũng làm không xong! Ngươi được tích sự gì hải"
Hai cái tát và lời nói hung hãn này khiến mọi người có mặt sốc đến mức. không dám thở mạnh.
Tiêu Lâm dù có tệ đến đâu thì vẫn là Trạng nguyên đương triều, vậy mà Tân phu nhân tát hắn như vậy đúng là mất hết thể diện.
Tân phu nhân là trưởng công chúa, là vợ tướng quân. Một cô gia trước mặt bà ta chỉ là một bề tôi, một hậu bối và một đứa con, cho nên việc bà ta giáo huấn hắn như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Đám người Tần Phong lặng lẽ đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy bất mãn. Nhưng hai cái tát của Tân phu nhân khiến bọn họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mọi người đều tỏ vẻ thờ ơ, nếu bọn họ là người của Tân phủ, bọn họ cũng sẽ dạy dỗ vị cô gia chuyên gây rắc rối này!
Mụ đàn bà thối! Mụ đàn bà thối!
Trong mắt Tiêu Lâm tràn đầy tức giận, Dịch Quy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3481615/chuong-303.html