Tống Trí nhìn Tần Oối cười nói: "Tần Gối... Ngươi phản bội ta, đây là kết cục ngươi đáng phải chịu... Ha ha ha haI"
Nghe được tiếng cười của ông ta, Tiêu Lâm cười lạnh lắc đầu. Mặc dù đã bị lăng trì nhưng Tống Trí vẫn chẳng hề có chút hối hận.
Tuy nhiên, Tiêu Lâm cũng không cần ông ta hối hận mà chỉ cần ông ta chết.
"Tống Trí... ông có biết vì sao Tống phủ lại yên tĩnh như vậy không?”
“Bởi vì những người khác đều đã chết".
"Ông sẽ sớm gặp lại họ, nhưng họ có thể nhận ra ông hay không? Bây giờ trông ông như một bãi máu thịt bầy hầy. Họ chắc chắn sẽ sợ hãi khi nhìn thấy
ông, phải không?”
"Dù sao cháu trai của ông còn nhỏ như vậy.
“À, con gái ông chỉ mới ở tuổi thiếu niên thôi".
Tiêu Lâm quay lưng lại, không thấy được vẻ mặt của Tống Trí. Nhưng Tống Trí đã không còn cười được nữa.
Tiêu Lâm xua tay rồi sải bước rời đi.
"Á!"
"Á!"
"Á!"
Từ xa, Tiêu Lâm đã nghe thấy tiếng than khóc của Tống Trí. Lúc xử lăng trì cũng không thấy ông ta đau đớn như vậy.
Tiêu Lâm ánh mắt lạnh lùng rời đi không thèm ngoảnh lại.
Tần Cối nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, hét lên a a, Tiêu Lâm đang đến nhà hắn ta sao?
Hả?
Con trai Tân Cối mới tám tuổi thôi!
Không, hắn ta sẵn sàng chết để tạ lỗi!
KHÔNG!
Đừng đi!
Đừng đi mà!
Tần Cối sùi bọt mép, Tiêu Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3431186/chuong-292.html