Gã giang hồ kia hừ lạnh, vô cùng khinh thường Tiêu Lâm. Và rồi, không đợi thêm một phút nào, lão ta vung nắm đấm lao về phía hắn.
Trong một đêm mưa lạnh lẽo, trời đất tối sâm, sức mạnh của nắm đấm và kiếm khí sắc bén đan xen vào nhau.
Mưa càng lúc càng to, dần dần Tiêu Lâm không nhìn rõ người trước mặt nữa.
Dần dần, mưa tạnh.
Ba ngày, ba ngày trọn vẹn.
Hai ngày ba đêm.
Tiêu Lâm nằm trên ruộng lúa.
Cơ thể hắn bị phủ trong bùn, hòa quyện với nước trong những cánh đồng lúa. Thoạt nhìn, không dễ để nhìn ra hắn.
Bên cạnh hắn là một con ngựa đã chết từ lâu và một tay giang hồ cũng đã chết từ lâu.
Hắn căm hận nhìn lão ta. Tên giang hồ này nhất định đã cấu kết với một kẻ nào đó trong Tần phủ để bày mưu giết hắn! Đáng ghét!
Thế lực của Ngụy giám quốc đã xâm nhập vào Tân phủ!
Trên người gã giang hồ có hơn bốn mươi vết kiếm, chứng tỏ cuộc chiến khốc liệt đến mức nào. Tuy nhiên, gã đàn ông này cực kỳ bền bỉ, dường như lão ta hạ quyết tâm nếu không giết được Tiêu Lâm thì sẽ không bỏ cuộc.
Tiêu Lâm thể lực rất tốt, sức bền của một ông già có dẻo dai đến đâu cũng không thể so sánh được với một chàng trai trẻ.
Cuối cùng, Tiêu Lâm dùng kiếm đâm vào tim lão, cuộc chiến cuối khi đó mới dừng lại.
Trước khi chết, lão ta còn còn lẩm bẩm nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409647/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.