Chu Lưu Thị nhếch nhác ôm ngực khóc lớn, giọng nói trở nên khàn khàn.
Chu Minh thống tay xuống.
"Phu quân?" Chu Lưu Thị sửng sốt, Tân Phượng Uyển cũng kinh ngạc. Chu
Minh là một đại thần tứ phẩm, một quan chức cấp cao trong triều đình! Vậy mà hắn lại sợ một kẻ không có chức tước gì như Chu Hành sao?
_
"Ta... ta không thể..." Chu Minh cúi đầu, toàn thân run rẩy!
Chu Hành hừ lạnh một tiếng: "Đồ hèn nhát! Những kẻ được mấy mụ đàn bà góa nuôi dưỡng đều giống nhau!"
Nói xong, hắn quay đầu liếc nhìn Tân Phượng Uyển, lạnh lùng nói: “Nàng có thể chủ động cởi đồ ra, cho dù Tiêu Lâm đến, hắn cũng sẽ giống như Chu Minh, chỉ có thể nhìn ta thưởng thức nàng. Chu Minh, nhìn cho kỹ nhé..."
Khuôn mặt của Chu Minh co rúm lại.
Chu Hành cười lớn, lại chạm vào Chu Lưu Thị, dùng lực rất mạnh!
Cho dù là đồ ăn trong tay hay vợ trên giường của người khác, nếu kẻ có quyền có thế muốn giật lấy thì cũng chỉ cần vài cái ngoắc tay là có thể lấy được.
Đối mặt với thế lực cường đại, thì ngay cả vợ của những người như Chu Minh, Tiêu Lâm cũng phải dâng cho kẻ có thế lực hưởng thụ! Đây là quy luật lâu nay của
nhà Ngụy!
Một người không quyền không thế đến người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ nổi!
"Hu hu hu!"
Bàn tay Chu Hành trượt trên cơ thể Chu Lưu Thị. Chu Lưu Thị khóc tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409633/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.