Trên đường đi thi Đình, con đường yên tĩnh dị thường. Tiêu Lâm tinh thần vô cùng sảng khoái, căn bản hắn không cần Tần gia đóng dấu vào thư ly hôn.
Tiêu Lâm đã tự cho rằng mình độc thân rồi, chỉ cần tự ý thức được việc đó thì Tiêu Lâm sẽ là một người độc thân hạnh phúc! Hắn thèm vào dây dưa với nhà họ Tân!
Quay lại làm cẩu độc thân mới tuyệt vời làm sao!
Tiêu Lâm đắc ý cưỡi trên lưng con Hãn Huyết Bảo Mã, lưng thẳng tắp, vô tình thu hút sự chú ý của nhiều người.
Thiên tử dậm chân, kinh đô đại biến.
Hôm nay khi ra ngoài đường đã có thể nhìn thấy rất nhiều văn nhân đi cùng với một hộ vệ.
Những người hộ vệ này đều biết đến Tiêu Lâm. Khi gặp Tiêu Lâm, chủ nhân của họ thì lạnh lùng, nhưng hộ vệ đi theo lại nhìn Tiêu Lâm bằng ánh mắt biết ơn và kính trọng.
Tiêu Lâm có thể hiểu được lòng biết ơn thầm lặng này.
Nhưng trận chiến ở thôn Ám Uyên là bí mật, Tiêu Lâm không thể biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua bọn họ.
Trước đây mọi người đều chế giễu Tiêu Lâm đi cùng với nô lệ Côn Luân hèn mọn, nhưng bây giờ tất cả giới trí thức đều đi tìm nô lệ Côn Luân làm hộ vệ. Bây giờ họ không thể gọi Tiêu Lâm là kẻ hèn mọn nữa, như vậy thì khác gì tự vả vào mặt mình cơ chứ!
Vẻ mặt như ăn nhầm phân mà không dám nhổ ra của đám văn nhân thi sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409626/chuong-234.html