Cơ thể Văn Hàn run lên, trong cơ thể già nua của ông ta dường như đang dâng trào nỗi khao khát và bất lực suốt bao nhiêu năm nay.
Ở Đại Nguy này, Văn Hàn là người mà Tiêu Lâm kính trọng nhất. Văn Hàn lẽ ra có thể cao cao tại thượng sống cuộc sống thoải mái, nhưng để cho dân chúng có thể học tập, ông ấy đã trăn trở suy nghĩ và cố gắng bao nhiêu năm, đến nỗi gần như kiệt sức.
Dịch Quy lặng lẽ nhìn theo xe Văn Hàn rời đi: “Thúc tổ có thấy hôm nay Chu Hành cũng đến đây không?”
Tiêu Lâm gật đầu, Chu Hành đứng ở trước Minh Nguyệt Lâu to tiếng đến mức ngay cả người mù cũng biết hắn ta ở đó.
Dịch Quy có thể nhận ra Tiêu Lâm điên cuồng như thế nào. Thúc tổ nhấc bút lên có thể giết người, không coi ai ra gì, đến hoàng thượng đối với hắn có lẽ cũng chỉ là một người bình thường.
Những người đến từ nơi đó, bất kể là tổ phụ hay thúc tổ đều không để người Đại Nguy vào trong mắt.
Nhưng năm xưa tổ phụ của Dịch Quy đã chết trong tay phe phái Ngụy giám quốc.
Vào thời điểm đó, nhà Ngụy mới thành lập nên đang rất cần nhân tài. Tam Sỉ khi đó thấy tổ phụ tài năng hơn người, trên thông thiên văn dưới tường địa lý nên đương nhiên có ý muốn chiêu mộ.
Nhưng tổ phụ không đồng ý, ông ta căm ghét triều đường, chỉ một lòng muốn làm kiếm.
'Tam Si không chiêu mộ được nhưng cũng không muốn hoàng thượng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409623/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.