Trong số nô lệ Côn Luân, ngoài mười một người của Bạch Khởi còn có những nô lệ Côn Luân khác cũng lục tục kéo đến.
Minh Nguyệt Lâu lúc này đầy tiếng nói cười, tiếng mọi người chúc rượu nhau, tiếng cụng ly. Người thì ăn uống ngon lành, người thì vui vẻ uống rượu, đám trẻ con cũng vui đùa xung quanh. Minh Nguyệt Lâu bình thường nho nhã thanh cao lúc này lại giống như một thành phố náo nhiệt.
Đây mới đúng là tiệc chứ.
Trong bữa tiệc của Tân phủ, mọi người đều chìm đảm trong suy nghĩ cá nhân, có lúc còn đấu khẩu trì triết lẫn nhau, bữa tiệc như vậy chẳng có chút ý nghĩa nào.
Có rất nhiều người đến nâng cốc chúc mừng Tiêu Lâm và Tân Phượng Uyển, hôm nay mọi người hòa hợp đến lạ thường, không còn ai gọi Tân Phượng Uyển là Tân đại tiểu thư nữa mà mọi người đều gọi là Tiêu phu nhân.
Tiêu Lâm ở rể Tần phủ thì hẳn phải là cô gia nhà họ Tân, còn nàng sao có thể là Tiêu phu nhân?
Tân Phượng Uyển khó chịu yêu cầu mọi người sửa lại cách xưng hô, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo: "Gọi ta là Tân đại tiểu thư là được rồi".
Những người bị Tân Phượng Uyển chỉnh đốn đều tỏ ra bối rối, nhưng Tiêu Lâm cũng chẳng để tâm bởi Tân Phượng Uyển không xứng đáng làm Tiêu phu nhân.
Tiêu Lâm vẫn chừa lại một chỗ trống. Nhưng người đó không đến.
Khi Tiêu Lâm an toàn từ thôn Ám Uyên trở về, bà Tiêu đã đưa cho hắn bức thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409621/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.