“Bẩn thỉu hôi thối! Loại rác rưởi gì mà cũng dám đến Minh Nguyệt Lâu!".
Trong bầu không khí yên tĩnh, tiếng giễu cợt của gian phu Chu Hành vô cùng chói tai.
Sau lưng hắn ta tụ tập văn nhân sĩ tử thường cùng nhau ăn uống chơi bời. Bọn họ giả vờ muốn đến Minh Nguyệt Lâu dùng bữa, vừa đến thì giả vờ kinh ngạc.
Các nô lệ Côn Luân vừa xuống ngựa dừng bước, không dám vào Minh Nguyệt Lâu.
Mọi người xì xào bán tán, hôm nay bệ hạ mới khôi phục chế độ bảo vệ nhân tài, sao đám nô lệ này đã dám đến Minh Nguyệt Lâu?
“Sau này Minh Nguyệt Lâu làm sao tiếp đãi khách khứa nữa? Chén đũa bát đĩa mà đám người rác rưởi này dùng qua, sau này sao bọn ta dùng được?”, Chu Hành tỏ ra chán ghét, loại người như Tiêu Lâm làm dơ bẩn những thứ cao quý.
“Chu công tử, nhỏ giọng một chút...”, chưởng quỹ hơi khó xử. Hôm nay Minh Nguyệt Lâu làm ăn với Tiêu Lâm, Tiêu Lâm đã nói ai đến ăn cũng được.
Chu Hành càng lớn tiếng: “Ta thấy không chỉ chén đũa phải đổi, mà bàn ghế cũng phải đổi mới có thể tiếp tục đãi khách nhỉ!”.
“Ha ha ha! Đúng vậy! Những thứ mà đám nông dân nô tài này chạm vào, bọn ta không thể đụng tới nữa”, đám tay sai của Chu Hành phụ họa.
Chu Hành liếc nhìn Tân Phượng Uyển, trách nàng tự hạ thấp thân phận. Tân Phượng Uyển thay đổi sắc mặt liên tục, tai cũng nóng bừng.
Hành động của Chu Hành chẳng khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409617/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.