Thi Thánh Đỗ Phủ có câu: Bắn người trước phải bắn ngựa, bắt giặc ưu tiên bắt vua.
Kiếm Si và người của Tân phủ quá tự tin, nhưng tài nghệ không bằng người, chỉ có thể hỗn chiến một trận, như gió thổi hoa dương liễu, trận doanh không ổn, rơi vào thế yếu.
Khi bọn họ hỗn chiến, Tiêu Lâm cũng không nhàn rỗi, hắn đưa cho Bạch Khởi một vạn lượng để hắn ta thuê một vài nô lệ Côn Luân làm giặc cỏ.
Giết một con ngựa thưởng bốn trăm lượng.
Bốn trăm lượng!
Hào phóng thế nào!
Nhưng ky binh là người trong triều, ngựa cũng cao quý hơn cả nô lệ Côn Luân. Nô lệ Côn Luân không dám ra tay, viện binh của Hoàng đế mãi không đến, Kiếm Sỉ sốt ruột lên tiếng: “Bảo vệ bản vương và Tiêu Lâm, các ngươi có công! Ta hứa cho các
ngươi thoát nô tịch, có người nào tính người đấy!”.
Bạch Khởi kinh ngạc, lúc này mới hiểu Tiêu Lâm nói đưa nô lệ Côn Luân thoát khỏi vòng bao vây là có ý gì.
Thoát khỏi nô tịch khiến bọn họ động lòng hơn là bốn trăm lượng.
Chết không đáng sợi Sống làm nô mới đáng sợ. Cả đời làm nô mới là đáng sợ nhất!
“Giết!”, nô lệ Côn Luân cường tráng có được lời hứa của Kiếm Si, bèn rút kiếm đã chuẩn bị từ trước ra.
Lao về phía ky binh. Triệu Thương kinh ngạc, Ám Uyên bạo loạn. Đây không phải mong muốn ban đầu của Nội sử phủ.
Triệu Thương đến giết Tiêu Lâm là để dẹp loạn trước kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409589/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.