“Nếu bị nhận ra, bị người khác nói cho Thừa tướng sẽ không giữ được chức quan, có hiểu không?”, Chu nội sử hoảng sợ răng đánh lập cập. Thừa tướng là cấp trên của mình, không thể đắc tội.
Tần lão tướng quân càng không dám đắc tội.
Đến lúc đó, loại người làm bao cát như ông ta đắc tội cả hai bên. Bây giờ giúp Tiêu Lâm thì có thể đòi cái ân tình từ Tần phủ, sau này không chừng sẽ có lợi ích gì cho ông ta.
“Vâng, đại nhân! Thuộc hạ sẽ đi ngay!”.
Thuộc hạ tim đập thình thịch. Ngày trước Chu nội sử thảnh thơi nhàn nhã, ngày nào cũng nhàn rỗi, bọn họ chưa bao giờ thấy đại nhân nổi nóng đến như vậy.
Thuộc hạ đó nhanh chóng thay trang phục, cưỡi ngựa đến Tân phủ, không ngờ chuyến này lại thành công dã tràng.
Thuộc hạ đến Tần phủ, Tân phủ cửa đóng then cài, ngay cả cửa bên cũng không có ai.
Thuộc hạ nằm sấp nhìn qua khe cửa, bên trong rõ ràng có người ởi lại, nhưng mãi không có ai ra mở cửa.
Thuộc hạ kinh ngạc, có lẽ Tân phủ đã biết Tiêu Lâm gặp nạn từ lâu, đóng cửa như vậy ắt hẳn là cố tình thấy chết không cứu.
Tiêu Lâm tốt xấu gì cũng là ở rể, xem như người một nhà, dù có mâu thuẫn thế nào chăng nữa thì sao Tần phủ lại tuyệt tình như vậy?
Khi thuộc hạ đang nghỉ hoặc, một tiếng khóc trầm thấp vang lên. Thuộc hạ nhìn lại, là mẫu thân của Tiêu Lâm.
Bà đã chạy đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409579/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.