Tiêu Lâm sớm đã muốn tới đó. Nô lệ của Côn Luân, hắn chỉ mới gặp có Bạch Khởi và Từ Đạt. Hän rất tò mò, rốt cuộc. đó là nơi như thế nào mà có thể nuôi dưỡng được nhiều người tài như thế.
Nơi mà người khác ghét bỏ thì Tiêu Lâm lại vô cùng quan tâm. Chủ tớ lôi lôi kéo kéo nhau trong con hẻm nhỏ rồi đi về nơi tập trung nô lệ của Côn Luân bên ngoài thành.
Lúc Tiêu Lâm nói chuyện thì gần đó có người ôm kiếm đang đứng dựa vào tường, lạnh lùng chờ đợi điều gì đó.
Lá bay cuộn dưới đất. Người kia cúi đầu như một ngôi miếu thần lẳng lặng chờ đợi người khác tới bái lạy.
Tiêu Lâm liếc nhìn, bỗng nhiên cảm thấy đau đầu. Thông tin nhanh chóng dấy lên trong đầu của hắn.
Cảm giác quen thuộc quá. Có lẽ có ghi chép trong lịch sử. Tại sao trong tiểu thuyết, cứ mỗi khi nhân vật chính xuyên không thì trong nháy mắt lại có thể nảm rõ được về thế giới như lòng bàn tay còn hắn thì không chứ, cứ như nặn kem đánh răng vậy.
Có khi nào vì chủ nhân của cơ thể này quá ngốc không nên ký ức mới cứ từng chút từng chút như thế. Tiểu thuyết đúng là không thể tin được mà.
Tiêu Lâm xoa đầu, cơn choáng váng nhanh chóng qua đi. Trong đầu hẳn hiện ra thông tin của ba người, là Tam Si?
Đợi đã, Tiêu Lâm đột nhiên nhớ ra, trong cuốn sách mà phụ thân để lại, trong số những người có thể tin tưởng thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409564/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.