Người ta đã bỏ ra nhiều tiền để mua một bài thơ, chứng. †ỏ người ta có ý bao hết thơ của hẳn. Nếu bán cho người khác làm quý nhân nổi giận, trong lòng không vui, có thể không giết Tiêu Lâm sao?
Dù ai giết hắn, hắn cũng không sợ, nhưng thêm một chuyện chi băng bớt một chuyện.
Cho nên, Tiêu Lâm mới dặn muội muội nói với người mua thơ là yên tâm, sau này thơ hẳn viết sẽ không bán, chỉ để cho người đó thưởng thức.
Trên đời này, người có thể dỗ dành chỉ bằng một bài thơ như ông ta, Tiêu Lâm không muốn đắc tội.
Ba trăm bài thơ Đường, Tiêu Lâm ra mỗi tháng một bài là có thể lừa con người ngốc nghếch nhiều tiền đó hai mươi lăm năm.
'Thêm ba trăm bài từ Tống là hai mươi lăm năm trôi qua, dư sức.
Người của Thái thường tự suy nghĩ nát óc cũng không dám nghĩ một người có thể viết sáu trăm bài thơ từ đặc sắc, làm sao có thể làm khó được Tiêu Lâm?
Tiêu Lâm nhẹ nhàng có được sáu vạn lượng, cộng thêm sòng bạc về tay, hẳn có một thùng vàng lớn, sau này làm việc sẽ tiện hơn nhiều. Bây giờ hai tai cũng được thanh tịnh, nếu có ai muốn lợi dụng chuyện này, tất nhiên sẽ không đạt được ý đồ.
Kinh thành cuộn trào sóng ngầm, dân chúng sôi sục, người vui vì thi đỗ, người buồn vì không được như ý.
Kinh thành vào lúc này, mỗi nhà thể hiện thực lực của mình bắt đầu lôi kéo những cống sinh khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409548/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.