Trừ Hoàng đế và mấy vị đại thần ra, chưa có con cháu thế gia nào lại hào phóng như vậy, Mã công công gật đầu, nói liên tục: “Tiêu hội nguyên hào phóng như vậy, lão nô từ chối thì bất kính”.
Mã công công ra hiệu, nô tài bên cành đang ngẩn ra vội vàng nhận lấy tiền thưởng.
Hôm nay nghỉ thức của hoàng cung vẫn hoành tráng như vậy. Khi Mã công công nhận lấy tiền thưởng, đội nghỉ thức lại khua chiêng gõ trống. Mã công công khách sáo một lúc, sau đó dẫn đội nghi thức đến nhà tiếp theo.
Bách tính ở trước cửa liên tục quỳ lạy sao Văn Khúc hạ phàm là Tiêu Lâm, chỉ muốn dán cả người vào sân nhà Tiêu gia, hưởng chút hỉ khí.
Bà Tiêu nhìn hoàng kim đầy nhà, kích động nắm tay Tiêu Lâm, nước mắt chảy dài: “Con trai ta, con trai ta đúng là có triển vọng”.
Từ khi kinh thành lan truyền con trai chắc chắn thi rớt, bà Tiêu luôn lo lắng, đêm ngày không ngủ được, âm thầm rơi nước mắt. Bà xót thương con trai mình bị chà đạp, lại lo làm lỡ việc học của hẳn, bao nhiêu áp lực bà đều âm thầm chịu đựng, không dám nói với Tiêu Lâm nửa lời.
Sao Tiêu Lâm có thể không biết lòng mẹ?
Đối với Tiêu Lâm mà nói, thi Hội không tính là cả, nhưng với bà Tiêu, kỳ thi Hội là mạng sống của Tiêu Lâm. Bên ngoài lan truyền tin đồn, bà đã khóc không biết bao nhiêu lần, sáng nào thức dậy mắt của bà cũng sưng húp.
Tiêu Tịnh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409542/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.