“Ta biết sòng bạc của ông trong thời gian ngắn không thể lấy ra nhiều như vậy, vậy thì hiện giờ ông có bao nhiêu thì đưa trước cho ta bấy nhiêu. Ta và hai vị huynh đệ bên cạnh sẽ chia nhau”.
Tiêu Lâm chỉ vào hai "người anh em" có mắt nhìn người bên cạnh rồi ra vẻ trượng nghĩa, trên gương mặt không giấu được sự hả hê.
Hai người bên cạnh vừa nghe sòng bạc nói không có tiền, đang sợ sòng bạc vỡ nợ xù tiền, nhưng bây giờ Tiêu Lâm lại đích thân đòi nợ thay họ khiến trong lòng họ vô cùng khâm phục, lập tức lên tiếng khen ngợi: "Tiêu Hội nguyên không chỉ tài năng mà còn có tấm lòng nhân hậu, có phong thái của bậc quân tử hơn hẳn các văn nhân thi sĩ bình thường!"
"Đâu có đâu có, là hai vị huynh đệ có mắt nhìn, đây là những gì hai người đáng được nhận".
"Đâu có đâu có, nếu không có Tiêu Hội nguyên thì chúng tôi làm sao có được may mắn như vậy!"
Hai bên thi nhau tâng bốc nhau, anh một câu tôi một câu, ngữ khí vô cùng mỉa mai.
Ông Tụ giờ chỉ muốn chết ngay tại chỗ!
Mở sòng bạc mà còn thua lỗ! Ông ta có lế là người đầu tiên trong lịch sử! Đương gia sẽ chém chết ông ta mất!
Tay phục vụ thường ngày kiêu ngạo ở Tụ Bảo Phường giờ cũng khóc không ra nước mắt, nín thít không dám nói năng gì. "Tiêu Lâm ánh mắt sắc lạnh nhìn sang: "Sao vậy? Không muốn đưa tiền sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409532/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.