Tân Nam đắc ý mắt sáng rỡ, con mẹ nó, ngày xưa đám người này chê đàn ông Tân gia chỉ biết đao thương, không có tài văn chương, bây giờ tỷ phu cũng xem như lấy lại mặt mũi cho Tân gia.
Tân Bắc kinh ngạc nhìn Tiêu Lâm, ánh mắt thay đổi.
Bọn họ nhìn nhau, Tiêu Lâm chäc chản là thủ khoa năm nay.
Trời đất sụp xuống, sấm sét đùng đùng.
Sự tồn tại to lớn như Tần gia có Tiêu Lâm như hổ mọc thêm cánh.
Đám người Hàn Quế kinh ngạc, mặc dù không muốn nhưng Tân Nam lấy mặt mũi của Tần gia ra, ánh mắt vẫn vô cùng nghiêm nghị.
Bọn họ cúi đầu, chậm rãi quỳ xuống: “Hôm nay bọn ta nói lời xăng bậy, Tiêu giải nguyên, bọn ta đã hiểu lầm huynh, mong hãy tha thứ cho... bọn ta, Tân tam công tử, Tân tứ công tử xin hãy tha thứ cho bọn ta”.
Hai chữ tha thứ nói ra từ miệng những người cao quý như bọn họ giống như nặng nghìn cân, suýt thì không nghe rõ.
Tân Nam và Tân Bắc vô cùng sảng khoái, bình thường bị bọn họ coi thường không ít. Đám người này trừ vâng dạ trước mặt Chu Hành thì chỉ có hôm nay là cúi đầu thấp như vậy.
Ngược lại, Tiêu Lâm vô cùng bình thản, không nói tha thứ, cũng không nói không tha thứ. Hắn uống rượu, đám người kia cũng chỉ đành quỳ mãi ở đó.
Lúc này, chưởng quỹ vội vàng chạy tới: “Các công tử, nước xong rồi! Lúc nào thì nấu Tiêu Lâm?”
Ồ? Sao quỳ cả dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409517/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.