Cuộc xung đột này vốn có thể tránh được, ngoài việc Đao gia chết và Dương Chư bị thương nặng thì những người khác không bị gì quá nghiêm trọng.
Họ tấn công ăn ý, xem ra không phải là lần đầu.
Họ ngang ngược, càn rỡ, không cho phép ai chống đối, người chết trong tay họ, Đao gia không phải đầu tiên, cũng chẳng phải cuối cùng.
Họ bình tĩnh lau máu trên tay như giết một con chó mà thôi.
Món canh do Minh Nguyệt Lâu hầm mấy ngày mấy đêm đã bị Dương Chư làm lãng phí, chưởng quầy xót xa vô cùng.
Nhưng ông ta không kịp đau lòng, Dương Chư bị kẹt trong nồi, nửa người dưới bị phỏng, chưởng quầy không ngừng dạo quanh nồi, gào lên với hộ vệ: “Mau lôi công tử ral”
Dương Chư coi như đã bị phế, Tiêu Lâm nghĩ thế, bị phỏng cỡ đó, cộng thêm vừa rồi mọi người lo giết Đao gia, xử lý chậm trễ, có lẽ thịt của Dương Chư đã bị phỏng tới rã ra rồi.
Hiện tại Dương Chư không chết, cổ đại không có chất kháng sinh nhưng thịt hẳn ta rã ra thì cũng sẽ chết do vi khuẩn nhiễm trùng.
Nước lạnh dội lên người Dương Chư không thể vào trong nồi, miệng nồi bị thịt Dương Chư chặn cứng, nước lạnh chảy đầy đất.
Tình cảnh này đúng là gieo gió gặt bão.
Chỉ là Đao gia hành tẩu giang hồ nửa đời, giờ chết nhục nhã như thế đúng là đáng tiếc. Nhưng theo tư duy của hiệp khách giang hồ, mạng của ông ta đổi một mạng của công tử Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409514/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.