Hắn ta gom mười mấy vò rượu này phải mất mấy ngày.
Hương rượu lan tỏa, con cháu thế gia đều thèm nhỏ dãi. 'Tần Nam nuốt nước bọt, nói: “Tỷ phu, rượu này đúng là không tệ, còn ngon hơn rượu trước kia ta từng uống. Tỷ tỷ cũng nói rượu này là rượu ngon nhất tỷ ấy từng uống”.
Lúc nhắc tới Tân Phượng Uyển, Tân Nam vô cùng thận trọng. Tiêu Lâm thản nhiên, không có biểu cảm gì: “Ồ, thế à”.
Thấy hắn không nổi giận, Tân Nam tiến đến gần hơn: “Tiếc là rượu này bán chạy quá, khó mua được một vò, không ngờ hôm nay lại có thể uống được ở đây, chúng ta đúng là may mắn".
“Lúc nấy cậu còn nói là không được đến đây, bây giờ lại cảm thấy may mắn”, Tiêu Lâm mở một vò rượu, rót cho Tân Nam một ly.
“Rượu ngon vào miệng, mỹ nhân vào lòng, chết cũng đáng!”, Tân Nam cười ha ha, vẻ mặt của kẻ ăn chơi.
Một vò rượu có thể khiến cổ nhân nói ra lời cam tâm chịu chết, đây là ma lực thế nào?
Đợi tửu lâu của Tiêu Lâm ra đời, chẳng phải món nướng và lẩu sẽ khiến bọn họ cam tâm tình nguyện chết một cách triệt để hay sao?
Tiêu Lâm cười thầm trong lòng, vẻ mặt không hề thay đổi. Hắn đang gom tiền vốn chuẩn bị, chẳng mấy chốc sẽ có thể mở tửu lâu. Hôm nay đến Minh Nguyệt Lâu, thứ nhất là để đến quan sát một phen, không đến còn ổn, đến rồi thì lòng tin càng tăng cao!
Đệ nhất tửu lâu có trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409508/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.