Dùng số tiền đó để đóng học phí, ý nghĩ phi phàm, như
vậy thì Văn giáo dụ sẽ không từ chối nữa.
Đám thiếu niên cổ đại này đúng là bẩn như giấy chùi đít, toàn dùng tiền của cha mẹ mà giờ còn dám cười nhạo hẳn, Tiêu Lâm thật sự coi thường đám người này.
“Ha ha! Đầu bảng? Ha ha ha ha!”
Đám thế gia ôm bụng cười to, Dương Chư khinh khỉnh trợn mắt coi thường.
Tiêu Lâm nói chắc như đúng rồi làm họ không biết châm chọc thế nào nữa, trên đời thật sự có kẻ coi trời bằng vung!
Một âm thanh vang lên, cửa sân của Văn giáo dụ mở ra. Đám đệ tử thế gia ngừng cười, sửa soạn lại vẻ ngoài, bày ra dáng vẻ quân tử, cung kính tiến vào, mắt không thèm liếc Tiêu Lâm cái nào.
Thường ngày, nếu có nhiều người như vậy, Dương Chư sẽ dẫn đầu, nhưng hôm nay hắn ta lại cố ý đứng cuối nói: “Tiêu giải nguyên, hôm nay tặng lễ xong ta sẽ mời các cử nhân ăn cơm, ngươi cũng tới nhé!”
Lời mời nghe có vẻ bình thường nhưng giọng điệu như đang ra lệnh vậy.
Trong những trường hợp như này, đệ tử quyền quý như Dương Chư sẽ không mời những đệ tử nhà nghèo, đám nhà nghèo sợ hãi rụt rè, chẳng dám hó hé, rượu cũng không dám uống, mất hứng lắm.
Đệ tử nhà nghèo khúm núm là chuyện bình thường, những trò chơi của quyền quý, họ cũng không biết chơi, đa phần đều thành mục tiêu bị giễu cợt, bị đám đệ tử quyền quý khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409502/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.