Tiêu Lâm cười: “Đừng nhỏ mọn thế!”
Hắn cứ tiến lên, người hầu cứ lùi ra sau.
Tiêu Lâm nhướng mày, nghiêm trang nói: “Không phải là muốn cho Tiêu mỗ mở mang tầm nhìn à? Tới đây, để ta được mở mang đi! Tiêu mỗ thật sự chưa từng thấy nhiều thứ thú vị vậy đâu!”
Hắn xoay người, đầy tớ khác khóc không ra nước mắt, không hẹn mà cùng bảo vệ lễ vật, sợ Tiêu Lâm sẽ như chó dữ nhào qua.
Tiêu Lâm lớn gan làm loạn, tất nhiên sẽ không để ý tới thể diện của đám thế gia, nhưng hai bên không giống nhau, họ là người hầu, chủ nhân không nói gì, hiển nhiên họ đã vô cùng tức giận đối với Tiêu Lâm.
Nếu lại để Tiêu Lâm xem một cái, làm trò nhận xét chỉ trỏ công khai làm chủ của họ xấu mặt, chủ sẽ đánh chết họ mất.
Tiêu Lâm cũng không phải thật sự muốn xem, chỉ là muốn đánh tan sự hống hách của họ, giờ còn chưa bắt đầu, họ đã bắt đầu sợ rồi à? Đám người kia gây chuyện thì hay. lắm, nhưng hẳn vừa liếc mắt một cái là làm như hắn muốn mạng chó của họ vậy.
Mấy người cổ đại này chỉ một khuyết điểm cực lớn là quá coi trọng thể diện.
Tuy thể diện quan trọng nhưng nếu người ngoài chỉ nói một câu mà đã khiến họ thấy mất mặt, vậy khả năng chịu đựng áp lực quá kém rồi! Nếu chiến tranh tới chắc đám người này còn yếu hơn gà.
Nếu đã không cho xem, Tiêu Lâm cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409500/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.