Ừ, nói rất đúng!”, người bên ngoài mỉm cười, trên mặt là biểu cảm của một tên nô tài hèn mọn.
Hàn Quế nghe xong thì sự bực dọc trong lòng cũng tan biến.
Mọi người cười vang, Dương Chư thầm lén lộ ra tia trào phúng.
Lúc Tiêu Lâm mới vào thư phòng, là môn sinh nhập môn của Văn giáo dụ, là người đứng đầu bảng vàng thi hương, họ cũng có chút kính sợ.
Hiện tại đã không giống xưa, thi hội đã xong, ai cũng cược hắn thi rớt, một cử nhân nghèo kiết hủ lậu, tại sao Văn giáo dụ lại chú ý chứ?
Còn gì mà vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh*, nói cho hùng hồn, kết quả thi rớt thì chẳng phải là mất mặt lắm sao? Nghe nói hẳn không giỏi toán, thư pháp thì tay bị gấy, viết chữ như gà bới, muốn dùng thư pháp để nâng điểm thì hoàn toàn là điều không thể.
*Câu gốc: Vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh, vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình. Giải nghĩa: Vì xã hội kiến lập lại gi: nh thần, vì dân chúng xác lập ý nghĩa của sinh mệnh, vì tiền thánh kế thừa học thống đã bị gián đoạn, vì vạn thế khai thác cơ nghiệp thái bình.
Tiêu Lâm không nói gì, mọi người cho là hắn đang sợ nên đắc ý phe phẩy quạt, vẻ mặt thương hại: “Đừng khó xử Tiêu giải nguyên nữa, hắn ăn được bữa nay thì chắc gì còn bữa sau, đồ của hắn cũng chỉ là bùn bẩn ngói vỡ thôi. Hẳn nào. từng thấy những thứ quý giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409498/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.