Ngòi bút của hoàng đế bỗng nhiên nặng trĩu: “Cũng có thể Tiêu Lâm không lý giải được huyền cơ trong món quà. 
Chỉ là con người này có hoài bão và chí lớn nên mới hành động táo bạo như vậy”. 
Đầu tiên thu phục Bạch Khởi. 
Thứ hai giết Tống Thiên Vấn. 
Thứ ba chém Thẩm Dương. 
Việc nào cũng khiến hoàng đế vô cùng hài lòng. 
Cái chết của Tống Thiên Vấn chẳng khác nào cái tát vào mặt Tống Trí. 
Thẩm Dương vừa chết, là đòn tấn công với đám quan lại âm thầm lộng quyền trong bóng tối, vậy là cử nhân năm nay sẽ không đột nhiên chết vì bệnh lạ hoặc mất tích nữa. 
"Bệ hạ sáng suốt, Tiêu Lâm này nhất định là hiểu thánh ý. Thần chưa từng thấy ai làm đúng ý bệ hạ như vậy. Bởi vì Bệ hạ thánh minh nên Đại Nguy mới có thể đào tạo ra người tài như vậy”, Mã công công khen ngợi khiến hoàng đế vẻ mặt vô cùng vui vẻ, gật đầu đáp: "Chỉ có những văn nhân sĩ tử từng nhìn thấy máu mới có thể sống sót từ miệng cọp trở về. Tiêu Lâm này quả thực không tồi". 
Mã công công gật đầu, mỉm cười rồi đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng: “Ồ, nghe nói trong trận ẩu đả, cánh tay của Tiêu Giải nguyên đã bị thương”. 
Bị thương? 
Hoàng đế bất đắc dĩ mỉm cười nói: “Mã công công, ông vào cung đã nhiều năm, việc gì cũng rõ ràng, sáng suốt. Chỉ riêng chuyện Tiêu Lâm, sao ông lại xem nhẹ người này như vậy, thấy gió là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409480/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.