Chương trước
Chương sau
Vua hôm nay là trời của cả nước, là vua, cha của mọi người dân, mỗi hành động, mỗi suy nghĩ, đầu có thể ảnh hưởng tới muôn dân, chấn động sông núi.

Tục ngữ nói gần vua như gần hổ, nếu không đoán được thánh ý, đường làm quan ắt sẽ khó thăng tiến.

Dương Lạc cau mày dừng chân, cực kì buồn phiền, sau khi bệ hạ trưởng thành, càng ngày càng khó đoán. Cựu thần như ông ta, có thể biết được năm sáu phần thánh ý, đã coi như không tệ rồi.

Đêm nào Hoàng đế cũng tâm sự với Tào Hành Chi, không nói chuyện lớn quốc gia quân sư, cũng không phải mưu đồ sự nghiệp to lớn gì, mà là thảo luận tới một giải nguyên nho nhỏ dù Dương Lạc gãi trọc đầu cũng không nghĩ tới __ Tiêu Lâm.

“Hôm nay hắn nói như vậy, còn làm như vậy à?”

Trong điện, Mã công công nói lại chuyện ở phòng sách Thanh Viên hôm nay, mặt Tào Hành Chi trắng bệch, hỏi ba lần, Mã công công cũng gật đầu ba lần.

Chỉ có Hoàng đế là vẫn bình tĩnh, thong thả chọc hương trầm trong lồng hương, lạnh nhạt nói: “Hay cho một câu Bồ tát nhíu mày, King Cương trừng mắt.”

“Bệ hạ” Tào Hành Chi khóc không ra nước mắt, bản tính ông ta hấp tấp, dễ nổi nóng, bệ hạ lạnh nhạt như vậy, sao ông †a không gấp được: “Sắp tới thi Hội rồi, Tiêu Lâm lại bị tính kế, lần trước nói là đạo văn, hôm nay bảo là học lén. Tiêu Lâm này, e là không sống tới thi Đình được!”





Chỉ cần Tiêu Lâm có thể đi tới thi Hội, làm một quan nhỏ thì chắc chắn không thành vấn đề, đến lúc đó Tào Hành Chỉ thu hắn làm học trò điển khách, Tào Hành Chi cũng coi như đạt được tâm nguyện, nhưng bây giờ, mạng Tiêu Lâm cũng khó giữ, sau còn đi tới thi Đình được?

Mã công công che miệng, cười nói: “Tào đại nhân, e là Tiêu Lâm không tới chỗ ngài được đâu.”

“Vì sao?”

Mã công công tiết lộ chuyện hôm nay Văn giáo dụ tự mình tuyển sinh ra, Tào Hành Chi nghe xong giậm chân: “Tức chết ta mài Lão già bảo thủ này lại không chú ý tới quy củ như vậy, vẫn chưa thi Đình, đã bắt đầu cướp người rồi!”

Hoàng đế lắc đầu, khuôn mặt tuấn tú không còn vẻ uy nghiêm: “Ái khanh đừng vội, năm nào phòng sách Thanh Viên cũng tuyển sinh, văn tài trong đó xuất hiện lớp lớp, Tiêu Lâm không gây ra sóng gió gì trong đó được đâu, đến lúc ấy Văn giáo dụ chán bỏ hắn rồi, sẽ không cướp với khanh nữa.”

“Tóm lại, ta tuyệt đối không đồng ý cho Tiêu Lâm đi cùng lão già làm giáo dụ đói!”

Tào Hành Chi coi thường người không ham danh lợi như Văn Hàn, Văn giáo dụ cũng cực kì xem thường người quyền cao chức trọng giống Tào Hành Chi, bây giờ vì một Tiêu Lâm, hai kẻ thù đã quá nửa trăm tuổi này chuẩn bị ra tay đánh nhau cũng không có gì lạ.

Tào Hành Chi tức giận, tay Hoàng đế không để ý, chỉ gõ vào lồng hương: “Tào ái khanh, hương này thế nào?”

Ngày nào Hoàng đế cũng thắp hương, mùi hương nhẹ nhàng nhưng ngào ngạt, mờ nhạt như không, tao nhã cực kì.

“Bệ hạ, thần ngu muội." Tào Hành Chi hành lễ, “Thần là người thô tục, không hiểu về hương”

“Cái này là trầm hương, Tào đại nhân là văn hào của một thế hệ, sao không hiểu được? Khanh khiêm tốn rồi;" Hoàng đế khẽ cười, nói với Mã công công: “Tiêu Lâm bảo vệ luật pháp nên có công, ban hương.”

Mã công công ngơ ngác, trước nay người được bệ hạ ban lư hương cho, rất ít. Ai trong Đại Ngụy không biết hương tốt nhất trong toàn thiên hạ, chỉ có ở điện Trường An?

Mã công công nhận lư hương, quỳ xuống nói: “Vâng! Nô tài đi làm ngay đây!”

Mã công công bê lư hương bước từng bước nhỏ rời đi, hành động Hoàng đế ban hương, chắc chắn sẽ đưa Tiêu Lâm lên đỉnh ngọn sóng.

Tào Hành Chi cúi đầu, chắp tay: “Bệ hạ đang nhắc nhở thần, đừng tranh giành nữa.”

“Quả nhiên ái khanh hiểu trãm, đêm đã khuya, trẫm phải ngủ rồi, khanh về đi.”

Nói xong, Hoàng đế phất tay áo, trong sự vây quanh của cung nhân, rồi đi vào tẩm cung.

Hoàng đế đang uyển chuyển nhắc nhở Tào Hành Chi, cho dù Tào Hành Chi yêu nhân tài thế nào, Tiêu Lâm cũng là người của triều đình, như lư hương kia, ai ai cũng ngửi thấy, nhưng nó chỉ thuộc về vị vua bây giờ thôi.

Cướp người thì cướp người, còn dùng thân phận thiên tử để đè người nữa.

Tào Hành Chi hành lễ với hướng bệ hạ rời đi, tức nói: “Thần cũng tiễn bệ hại”

Nơi xa, Hoàng đế cười lớn, cực kì vui vẻ. Tần phủ. Sắc mặt Tần lão thái thái cực kì khó coi, nếu không phải có Văn giáo dụ ở đây, hôm nay sao Tiêu Lâm có thể đứng yên lành ở trên đất Tân phủ được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.