Với cấp bậc của Tiêu Lâm, mặc dù các nô lệ Côn Luân khác không thể giết người, nhưng để dạy cho chúng một bài học thì dư dả!
Trước đây, Tiêu Lâm còn cho rằng ba trăm bài thơ đường ngoài để thăng quan ra thì không còn lợi ích gì nữa, nhưng bây giờ xem ra, đúng là được lợi lớn rồi!
Dựa vào tỉnh hoa của Hoa Hạ, hắn lấy được giải Trạng Nguyên trong kì thi Đình, lại cộng thêm sự xem trọng của Hoàng đế, tất nhiên thì ít nhất cũng đáng ở cấp tứ phẩm! Huống hồ, mục tiêu của hắn không chỉ là tứ phẩm, không chỉ là người giàu nhất của Đại Ngụy, hắn còn muốn được dưới một người, trên chục ngàn người!
Chỉ có như vậy, hắn mới không bị bất kì ai sỉ nhục!
“Lên, xé nát miệng của hắn.” Tiêu Lâm chỉ vào tú tài miệng mồm độc ác vừa nãy nói.
Nô lệ Côn Luân trời sinh đã có cảm giác sứ mệnh mạnh mẽ, sau khi nhận chủ thì ngoan ngoãn tuân theo, phải hoàn thành nhiệm vụ.
Tiêu Lâm vừa lạnh nhạt ra lệnh, vẻ thận trọng hèn yếu hồi nãy trên mặt Ngụy Mộ Bạch
đã biến mất!
Vóc dáng Ngụy Mộ Bạch cao to mạnh mẽ, tiến về trước một bước, đã khiến đám người kỉnh sợ lùi lại liên tục, dồn dập rút lui!
Tú tàỉ kia thấy tình thế không hay, đang muốn bỏ chạy, nào ngờ Ngụy Mộ Bạch vừa ra tay, một phát đã bắt được tú tài!
Con ngươi của tú tài run rẩy điên cuồng, mắt Ngụy Mộ Bạch lạnh như băng, nắm đấm đánh vào đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409443/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.