Vị công tử này tuổi còn rất trẻ, chưa cao tới vai Tiêu Lâm nhưng lại rất kiêu ngạo.
Tiêu Lâm mặc kệ có đắc tội những người này hay không, nếu hắn không ra tay cứu giúp thì e rằng người trên mặt đất rất có thể sẽ bị đánh chết.
Thâỳ chết không cứu thì lương tâm sẽ vô cùng cắn rứt.
Tiêu Lâm nói với vị quý công tử kia: “Tiêu mỗ mới lần đầu tiên đến kỉnh thành, còn chưa biết chữ “sự’ viết thế nào”.
Ôi chao, kiêu ngạo quá.
VỊ công tử kia còn tưởng rằng mình nghe nhầm, lắc lắc chân, lại trưng ra khí thế bức người như trước: “Các huynh đệ, chúng ta cùng lên thôi!”
Nói xong, chỉ có cậu ta là giơ tay lên định động thủ còn những người khác thì vẫn đứng yên.
“Không được! Đây là Tiêu giải nguyên!” người bên cạnh không thể chịu được nữa và hét lên.
Công tử kia giật mình, trong chốc lát ánh mắt cứng đờ, ở kinh thành này làm gì có ai
không biết tới Tiêu giải nguyên?
Nhưng tay cũng đã giơ lên rồi, giờ phải làm sao đây?
Vị thiếu gia này cũng vô cùng tinh ranh, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi liên tục.
Bàn tay đang giơ lên đột nhiên khựng lại, sau đó lại nhẹ nhàng đặt lên tay áo Tiêu Lâm. Gương mặt kiêu ngạo ban nãy giờ cười hi hi nói: “Ta nhận ra trên tay áo của Tiêu giải nguyên có bụi nên định giúp huynh lau. Àỉ, được rồi, haha, Tiêu giải nguyên có hài lòng không?”
Vừa rồi Tiêu Lâm còn lo lắng nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409437/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.