Tống Trí trước giờ không vừa mắt Tào Hành Chi, hắn ta liếc xéo một cái rồi đáp: ‘Tào đại nhân, không cần ông nhiều chuyện. Bổn quan nếu khát thì sẽ tự biết đường uống1′. 
Tống Trí vẫn không chịu bỏ cuộc, cục tức trong bụng chưa được trút ra, làm sao hắn ta có thể tha cho tên con rể không biết trời cao đất dày này được? 
Nếu chuyện hôm nay đồn ra ngoài, Tống Trí biết giấu mặt vào đâu? 
Nếu một người tài giỏi thắng mình thì cũng đành thôi, nhưng người thắng hắn ta lại là Tiêu Lâm. Mặc dù chỉ là một trận khẩu chiến, nhưng những vị quan trong triều sau này có lẽ sẽ cho rằng tài ăn nói của hắn ta còn không bằng vị Giải nguyên này. 
Hắn ta đang định nổi trận lôi đình nhưng Tiêu Lâm đã không cho hắn cơ hội. 
Tiêu Lâm khoát tay, thay đổi thái độ không hợp tác ban nãy, nói: “Nếu Tống đại nhân đã muốn nghe thơ của Tiêu mỗ, vậy Tiêu mỗ sẽ làm một bàỉ thơ. Bài thơ này xỉn tặng cho Tào đại nhân và mỗi vị khách đang ngồi đây”. 
Tiêu Lâm đặc biệt hành lễ với Tào Hành 
Chi để trả ơn ban nãy ông ta giúp hắn giải vây. 
”Đem giấy tới đây!1′ 
“Đem bút tới!1′ 
“Nghiên mực đâu!” 
Tiêu Lâm hô lên ba tiếng, A Thạch nãy giờ chầu trực bên cạnh vội vã mang giấy bút nghiên mực tới cho hắn. 
Đây đêu là giấy mực nghiên do hoàng thượng ban thưởng, Tiêu Lâm vốn đã muốn khoe ra, giờ vừa hay có cơ hội tốt. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409430/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.