Lối đi thật dài không biết hướng đến nơi nào, trên vách tường đá hai bên lối đi có đốt đèn. Không gian yên tĩnh mà lại trống trải, hai người im lặng có vẻ càng phù hợp. Ánh đèn soi vào bên mặt trái của Tư Mã Vân Thiên, soi rõ một mảng da thịt mịn màng tinh tế, không còn vẻ khủng bố dữ tợn như trước. Lúc này, khuôn mặt tuấn mỹ kia tươi cười mang một vẻ hạnh phúc, tay phải của hắn nắm chặt tay trái người bên cạnh, từng bước một đi về phía trước.
Ngô Nại theo hắn đi về phía trước nhưng vẫn cảm thấy rất hoang mang, rốt cục không nhịn được lên tiếng hỏi: “Vân Thiên, đây là đâu?”
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, đưa tay nắn nhẹ mũi nàng, khó nén nổi vẻ cưng chiều: “Đừng nóng vội, tóm lại sẽ không hại nàng là được rồi.”
Nàng không nhịn được lẩm bẩm: “Khó nói.”
Tư Mã Vân Thiên nhìn nàng buồn cười, một tay cứ đơn giản là ôm lấy nàng.
“A…”
Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, mang nàng đi gặp sư phụ ta.”
Ngô Nại kinh hãi trợn to mắt, túm lấy vạt áo trước ngực hắn, ánh mắt đánh giá khắp nơi: “Không phải sư phụ chàng đã bị sư phụ ta đánh chết sao? Chẳng lẽ có quỷ?”
Khóe miệng Tư Mã Vân Thiên đang cười lập tức cứng đờ, bất đắc dĩ gọi nhỏ “A Nại”. Nàng không nên phá hỏng không khí như thế chứ?
Nàng tự biết là đuối lý, cúi đầu, ghé vào trước ngực hắn không hề lên tiếng. Hai người quanh co trong lối đi một lúc lâu, cuối cùng dừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-phat-mon/146764/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.