Dịch giả: luongsonbac1102
Hoa tuyết bay đầy trời, phủ đầy mặt đất lầy lội.Ninh Nghị quay về phòng, xoa xoa tay, Quyên Nhi bưng chén thuốc tới cho hắn.
Thuốc đắng chát, Ninh Nghị nhăn mặt nhăn mày mà uống, Quyên Nhi liền lấy trong áo ra một bọc vải nhỏ.
- Cô gia, thiếp có kẹo quế hoa.
- Không cần đâu.
Ninh Nghị khoát tay:
- Ở đâu ra vậy?
- Lúc nãy thiếp ra ngoài, chưởng quỹ cho. Cô gia phải uống thuốc đắng, thiếp nghĩ cô gia nên ăn một chút.
- Ồ?
Ninh Nghị nhíu mày:
- Chưởng quỹ nào?
- Khang chưởng quỹ của chi nhánh số bảy, hiện giờ ở tiểu đội số năm.
Quyên Nhi nghiêm trang:
- Cô gia không ăn thật sao?
- Thế cuộc gian nan, thuốc đắng một chút có hề gì. Khang Trúc Minh à? Hắn cũng không tệ, có ý với nàng sao?
- Cô gia!
Quyên Nhi chớp chớp mắt, như một con mèo hờn dỗi:
- Cô gia nói như vậy, thiếp liền trả lại cho hắn ta đây.
- Đừng đừng, cho ta đi.
Ninh Nghị cười xòa, cầm bọc nhỏ trên tay Quyên Nhi:
- Thuốc rất đắng, để ta mang cho các huynh đệ bị thương. Ngày thường họ cũng không mấy khi được ăn kẹo.
Ninh Nghị đã qua năm sáu năm rồi, Quyên Nhi ở Tô gia, đã từ một thiếu nữ, trở thành một đại cô nương. Ngoài hai mươi, nàng vẫn chưa thành thần, trong mắt của người khác, như thế là đã lớn tuổi rồi, nhưng đối với Ninh Nghị, cô vẫn đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-chue-te/2298128/chuong-672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.